Quy Dã

Chương 7

Trước Sau

break

 

“Ăn cơm, ăn cơm thôi.”

 

Mẹ Hứa vỗ tay, giọng điềm nhiên như đang bàn chuyện thường ngày: “Dù sao không biết vẫn tốt hơn, chừa cho nó chút mặt mũi.”

 

Hứa Kim Dã khéo léo kéo ghế ngồi đối diện với Thẩm Thanh Đường. Đôi chân dài uốn éo dưới bàn, sượt qua nhau trong khoảnh khắc vô thức. Gót giày chậm rãi lùi ra sau, chạm vào cạnh ghế, tất cả đều diễn ra với động tác vô cùng cẩn thận, từng chi tiết nhỏ như đều có chủ ý.

 

Dưới ánh nhìn của người khác, hành động này như một sự tránh né rõ ràng, phản ứng của Thẩm Thanh Đường vô cùng thiếu tự nhiên, như thể bắt được mùi nguy hiểm, lại vô thức tìm lợi tránh hại. Mà có lẽ, ai lại muốn đối mặt với một tên như Hứa Kim Dã?

 

Hứa Kim Dã nhường mi mắt, không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào. Bầu không khí trên bàn ăn cáng thêm ngắc ngần, ban đầu định tổ chức bữa cơm tác hợp cho Thẩm Thanh Đường và Hứa Tri Hành, để hai người trẻ có thấm cơi lâu dài, thế nhưng giờ đây chỉ còn lại một mình cô. Lý do tránh né mà cô đã chuẩn bị từ trước bây giờ cũng không còn tác dụng.

 

Thẩm Thanh Đường không có khẩu vị, câm lặng ăn uống. Cô gắp một miếng rau, chậm rãi đưa lên miệng, nhai kỹ lưỡng như một thói quen. Trong khi đó, mẹ Thẩm và mẹ Hứa vì giữ gìn vóc dáng nên buổi tối chỉ ăn rất ít, ngày thường chỉ ăn nửa bát rau và thịt là đã buông đũa.

 

Người duy nhất ăn uống ngon miệng lại là Hứa Kim Dã. Anh hầu như không nói chuyện, mặc dù thi thoảng mẹ Hứa nghiêng đầu nói với anh, nhưng câu trả lời chỉ là những chữ đơn giản: “Ừm”, “Được”, “Con biết rồi”.

 

Mẹ Hứa bỏ đũa xuống, nhìn về phía Thẩm Thanh Đường, ý cười tràn đáy mắt: “Hâm mộ bà sinh được một cô con gái, trước giờ con trai cứ không ở nhà, không có ai bên cạnh tôi, muốn gặp mặt cũng khó.”

 

“Nếu bà thích vậy, Đường Đường sang chơi với bà nhiều một chút.”

 

“Lo bà không nỡ thôi.”

 

“Nỡ.”

 

“….”

 

“Đường Đường, sau này dì có gọi con ra ngoài con cũng đừng chê dì phiền nha.” – Mẹ Hứa nói.

 

Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn mỉm cười: “Không đâu ạ.”

 

Từ rất lâu, cô đã quen trả lời những câu hỏi của người lớn, đủ lễ phép, đủ quan tâm. Điều mà cô không quen chính là ở trước mặt Hứa Kim Dã giả bộ ngoan ngoãn mà thôi.

 

“Nếu mẹ thích có con gái đến vậy, thế con cưới về một cô con dâu cho mẹ nhé.” 

 

Đột nhiên Hứa Kim Dã mở miệng, vẫn là giọng điệu thờ ơ đó.

 

“Nói nhảm cái gì thế?”

 

Mẹ Hứa cau mày, bà biết con trai mình chơi bời, có rất nhiều cô gái vây quanh, trước đây còn có nữ sinh tìm đến tận nhà.

 

Ngộ nhỡ sắp tới Hứa Kim Dã thật sự dắt một cô nữ sinh về, nói với bọn họ muốn kết hôn, trái tim bà chịu không nổi.

 

Mẹ Hứa có chút lo lắng, cảnh cáo anh: “Tốt nhất con chỉ đang nói đùa.”

 

Hứa Kim Dã rũ mắt xuống, bóng mi đổ xuống càng sâu, anh nhếch khóe môi cười khẽ một tiếng.

 

Đột nhiên trong phòng khách vang lên tiếng chó sủa.

 

Lúc này vẻ mặt của mẹ Hứa mới dịu lại một chút, bà giải thích với Thẩm Thanh Đường: “Anh Tri Hành của con nuôi đó, nó thích các động vật nhỏ.”

 

Chú chó Phốc sóc nhỏ lon ton chạy tới.

 

Chú chó thấy dưới chân bàn là chân của hai người xa lạ thì dừng lại, đưa mắt cảnh giác, chần chờ một lát sau đó nó vòng một vòng nhỏ rồi chạy đến chân của Hứa Kim Dã.

 

Lấy đầu cọ cọ vào mắt cá chân của anh, mặc dù bị Hứa Kim Dã ngó lơ nhưng lòng nhiệt tình của nó vẫn không giảm, gâu gâu hai tiếng.

 

Có thể thấy nó rất thích Hứa Kim Dã.

 

Hứa Kim Dã liếc mắt nhìn xuống, khẽ nhếch khóe môi dưới, anh ngửa người ra sau, tay gác lên lưng ghế, ngón tay với các khớp xương rõ ràng thoải mái buông thõng, anh lười biếng giơ ngón tay lên, vẽ một vòng tròn trong không khí.

 

Ở dưới bàn, chú Phốc Sóc lại gầm gừ kêu hai tiếng.

 

Đột nhiên năm ngón tay siết chặt, giống như đã bắt được thứ gì đó trong không khí, một giây sau, anh làm một động tác giả, vờ như ném đồ đi.

 

“Bịch bịch bịch”

 

Chú chó Phốc sóc dưới gầm bàn chạy ra ngoài, theo hướng Hứa Kim Dã vừa quẳng đồ đi, chiếc đuôi hưng phấn lắc qua lắc lại, giống như một cái máy xoắn ốc.

 

Hứa Kim Dã thả tay xuống, lại nhếch môi dưới lên lần nữa, loại chuyện như thế này hiển nhiên là anh đã làm không ít lần.

 

Thẩm Thanh Đường: “…..”

 

Con người này, xấu xa đến nỗi ngay cả một chú chó nhỏ cũng lừa.

 

Mẹ Thẩm cười khẽ: “Nhắc đến lại cũng khá trùng hợp, Đường Đường cũng thích động vật nhỏ lắm, lúc học cấp ba cũng có nuôi một chú chó nhỏ, con bé thích đến nỗi ngày nào cũng dẫn chó đi tản bộ.”

 

“Vậy sao? Bây giờ còn không?” 

 

Mẹ Hứa nói.

 

“Không nuôi nữa rồi, cấp ba áp lực học hành căng thẳng, lúc ấy con bé khóc lóc thảm thiết, mắt sưng húp ngày hôm sau còn không đi học được.”

 

Mẹ Hứa gật đầu: “Vậy chắc là rất thích rồi.”

 

“Nhưng mà sau này có thể đến nhà dì Hứa thỏa cơn ghiền.”

 

“Đúng đó, Đường Đường, về sau con phải đến thường xuyên.”

 

“…”

 

Nghe mẹ Thẩm nhắc đến chuyện đó, chỉ hai ba câu là đã kể xong, trong nháy mắt Thẩm Thanh Đường ngây người sững sờ, tay đang cầm đũa bởi vì siết chặt mà đốt ngón tay trắng bệch.

 

Cô cắn môi, vị chua xót len lỏi nơi đầu lưỡi, cô khẽ há miệng nhưng phát hiện bản thân không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào.

 

Thẩm Thanh Đường cảm nhận được ánh mắt ai đó đang hướng về phía mình, cô cố gắng nở một nụ cười, giọng nhỏ nhẹ: “Dạ.”

 

Cô nhanh chóng cúi đầu, che giấu đi nỗi chua xót đang dâng trào trong lòng.

 

Chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, lâu đến mức mỗi khi nhắc lại, nó chỉ như một câu chuyện nhỏ do cô tự mình khơi gợi.

 

Không ai quan tâm.

 

Tầm mắt Hứa Kim Dã dừng lại trên những ngón tay trắng bệch của cô, dường như cô đang dồn hết sức để chịu đựng điều gì đó.

 

Chú Phốc sóc sau một hồi tìm kiếm chẳng thấy gì, lại lon ton chạy về.

 

Hứa Kim Dã kéo ghế đứng dậy, nói với người lớn một câu đơn giản: “Dắt chó đi dạo.”

 

 Sau đó, anh dẫn theo chú chó nhỏ đang vòng quanh chân mình đi ra ngoài.

 

Khi bóng lưng anh khuất dần, Thẩm Thanh Đường mới thở phào nhẹ nhõm, buông đũa xuống.

 

Mẹ Hứa và mẹ Thẩm rời bàn, đi đến sofa trò chuyện.

 

Không thể xen vào chủ đề của hai bà, cô ngồi một lúc rồi đứng dậy, nói muốn ra ngoài hít thở không khí, sau đó lặng lẽ bước ra từ cửa chính.

 

Thẩm Thanh Đường vốn chỉ định đi dạo quanh con đường trước nhà họ Hứa, dù sao thì cô cũng chẳng quen thuộc nơi này.

 

Ra đến ngoài, cô phát hiện Hứa Kim Dã không đi xa, anh nói dắt chó đi dạo, nhưng thực chất chỉ ngồi tựa như một ông lớn, chân dài co lại, một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm trái banh nhỏ, quăng ra phía trước.

 

Chú Phốc sóc vui vẻ chạy đi nhặt về, đưa tận tay anh. Anh nhận lấy, rồi lại tùy ý ném ra, lặp đi lặp lại.

 

Một người một chó, một vòng tuần hoàn.

 

Cô dừng bước, do dự không biết có nên quay lại hay không thì bất chợt một trái banh lăn đến chân mình.

 

“...”

 

Chú Phốc sóc lon ton chạy đến, nhưng khi chỉ còn cách cô một bước chân, nó khựng lại.

 

Đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.

 

Một người, một chó, bỗng chốc rơi vào tình cảnh khó xử.

 

Mãi đến khi có một bóng người cao lớn tiến lại gần, ánh đèn đường bị che khuất, bóng anh đổ dài trên nền đất.

 

Nhận thấy chủ nhân của mình đến, chú Phốc sóc lập tức dũng cảm lao tới, nhanh chóng ngậm lấy trái banh rồi chạy đi, như thể sợ rằng nếu chậm một chút, Thẩm Thanh Đường sẽ giành mất.

 

Trong không khí, thoang thoảng mùi khói thuốc nhàn nhạt.

 

Hứa Kim Dã ngồi xuống, đôi chân dài co lại, anh vươn tay lấy trái banh từ miệng chú chó, sau đó ngước lên.

 

Từ góc độ này, có thể thấy rõ đường quai hàm sắc nét của anh.

 

Hai ánh mắt chạm nhau không quá hai giây, Thẩm Thanh Đường vội dời tầm mắt ra phía trước.

 

Cô hơi lúng túng, đầu ngón tay vân vê vạt áo, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Cậu làm bài tập nhóm chưa?”

 

“Cái gì?” 

 

Giọng cười khàn khàn của Hứa Kim Dã vang lên, anh hỏi lại.

 

Thẩm Thanh Đường thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng hơn: “Bài tập nhóm môn Giám định và Thưởng thức Du lịch, cậu đã làm chưa?”

 

Thật ra, lần đầu tiên cô hỏi, Hứa Kim Dã đã nghe thấy rồi.

 

Anh nhếch môi cười, trong nụ cười ấy mang theo vài phần trêu chọc, giọng điệu lười nhác: “Sao? Hối bài tập đến mức theo về tận nhà luôn à?”

 

Câu nói mang theo ý trêu đùa khiến vành tai Thẩm Thanh Đường bất giác đỏ lên.

 

Thật ra, cô cũng không quá để tâm đến thời hạn nộp bài, chỉ là lời đến miệng rồi thì cứ thế nói ra mà thôi.

 

Hứa Kim Dã đứng lên, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô, mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ. Anh còn chưa đến gần, Thẩm Thanh Đường đã theo bản năng lùi lại một bước.

 

Anh khựng lại, đôi mắt cụp xuống nhìn cô: “Thẩm Thanh Đường.”

 

Không phải bạn học Thẩm, không phải cô gái ngoan, cũng chẳng phải chị dâu - đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng cả họ lẫn tên cô như vậy.

 

Trái tim cô đập rộn ràng, đôi mắt trong veo khẽ ngước lên.

 

Sắc mặt anh trầm lắng, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm: “Cậu ghét tôi đến thế à?”

 

Khoảnh khắc ấy, trái tim đang đập loạn nhịp của cô như bị ai đó siết chặt, không hề phòng bị, tựa như có thứ gì sắp vỡ tung ra.

 

Hàng mi mỏng manh khẽ run.

 

“Không có.” 

 

Giọng cô rất nhỏ.

 

Hứa Kim Dã nheo mắt, ánh nhìn không rõ cảm xúc.

 

Cơn mưa ban chiều khiến nhiệt độ thành phố giảm mạnh xuống còn mười độ, ban đêm lại càng lạnh hơn. Làn da cô vốn trắng, lúc này lại càng tái nhợt, chẳng có chút hồng hào nào.

 

Cánh tay buông thõng xuống, trên lớp da mỏng lộ rõ những mạch máu xanh nhạt.

 

Bỗng nhiên, anh tiến lên một bước, cúi xuống, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy hình bóng chính mình phản chiếu trong đôi mắt cô.

 

Thẩm Thanh Đường kinh ngạc đến mức quên cả việc lùi lại, cứ đứng yên ở đó, tay chân cứng đờ, không biết nên đặt để ở đâu.

 

Giống như một bức tượng gỗ nhỏ.

 

Hứa Kim Dã khẽ nhếch môi, chợt cảm thấy cô thật giống… Đôi mắt nâu trà của cô thanh khiết, nhạt màu, giống như một viên lưu ly vừa được lấy ra từ nước, long lanh trong suốt, phản chiếu rõ ràng hình dáng anh.

 

Hơi thở phảng phất mùi hương dịu nhẹ, độc nhất của cô gái trước mặt.

 

“Ồ, không nói dối.” Hứa Kim Dã đứng thẳng dậy, khóe môi cong lên, giọng điệu lười biếng.

 

“…”

 

Vậy nãy giờ anh đến gần, chỉ để kiểm tra xem cô có nói dối hay không sao?

 

Bất kể thế nào, Thẩm Thanh Đường vẫn khẽ thở phào, bầu không khí dường như đã dịu đi một chút.

 

Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.

 

Là mẹ Thẩm gọi đến, hỏi cô đang ở đâu, bảo đã đến lúc về rồi.

 

Cô nhanh chóng trả lời: “Con đang ở gần đây, về ngay ạ.”

 

Cúp máy, cô giơ điện thoại lên, chỉ về phía sau: “Tôi phải về rồi.”

 

Nói xong, cô xoay người rời đi.

 

Hơi thở nhẹ ra, bước chân cũng chậm hơn so với lúc đến.

 

Mới đi được hai bước, giọng nói trầm thấp của Hứa Kim Dã vang lên phía sau, bị làn gió đêm cuốn đến bên tai cô.

 

“Bạn học Thẩm.”

 

“Sau này, cứ lấy thân phận bạn học để chung sống hòa thuận đi.”

 

Bước chân cô khựng lại.

 

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, chỉ có cô biết nhịp thở của mình đã hoàn toàn rối loạn.

 

Cô không quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước.

 

Đến gần cổng sân, cô theo bản năng nhìn thoáng về bên phải.

 

Dưới ánh đèn đường, Hứa Kim Dã đã xoay người, một tay giơ lên, hờ hững ném quả bóng đi. Quả bóng vẽ một đường cong mềm mại trong không khí, chú Phốc sóc lại nhanh nhẹn chạy đến nhặt về.

 

Thẩm Thanh Đường đứng tại chỗ một lúc.

 

Cô nhìn thấy Hứa Kim Dã đi đến dưới ánh đèn, ánh sáng vàng nhạt rơi xuống bờ vai anh. Anh rút một điếu thuốc ra, châm lửa, hai má hơi hóp lại khi kéo một hơi sâu.

 

Khói trắng lượn lờ bị gió đêm cuốn đi, tàn thuốc đỏ rực chợt lóe lên giữa màn đêm, sáng lên rồi lại dần tắt.

 

 

Đêm nay, yên tĩnh lạ thường.

 

Trên bầu trời cao, ánh trăng bị những đám mây dày đặc che phủ, chỉ có vài tia sáng xuyên qua, chiếu rọi những đường nét mờ ảo của mây trời.

 

Rải rác quanh đó là một hai ngôi sao nhỏ, phải tinh tế lắm mới có thể nhận ra.

 

Trong phòng khách, câu chuyện của mẹ Thẩm dần chuyển từ Hứa Tri Hành sang Hứa Kim Dã.

 

“Cùng là con cái trong nhà, vậy mà khoảng cách lại lớn đến thế. Chính vì không được sống cùng ba mẹ từ nhỏ nên mới hình thành tính cách khó bảo như vậy.”

 

Mẹ Thẩm tiếp tục, nói rằng ông bà thường có xu hướng cưng chiều cháu chắt, khiến trẻ con dễ hư hỏng.

 

Lúc này, Thẩm Thanh Đường mới biết - Hứa Kim Dã được ông nội nuôi lớn.

 

Có phải đó là lý do không?

 

Lý do khiến mối quan hệ giữa anh và gia đình trở nên xa cách, nhạt nhòa như vậy?

 

Đang chìm trong suy nghĩ, cô chợt nghe mẹ nhắc đến chuyện Hứa Kim Dã đua xe. Trong mắt bà, đó chỉ là trò tiêu khiển của những cậu ấm nhà giàu.

 

“Nếu đã học cùng trường, đôi lúc chạm mặt là chuyện không tránh khỏi. Nhưng nếu gặp cậu ta, chào hỏi một tiếng là đủ, đừng tiếp xúc quá gần.”

 

Thẩm Thanh Đường vẫn luôn im lặng lắng nghe, nhưng lần này, cô lại hỏi: “Vì sao ạ?”

 

“Mới đó mà đã vì cậu ta mà thắc mắc rồi?” Mẹ Thẩm nhìn cô đầy cảnh giác, giọng nghiêm nghị: “Gần mực thì đen, con ở gần Hứa Kim Dã thì có thể học được điều gì tốt chứ? Mẹ đã dành biết bao tâm sức nuôi con trưởng thành ngoan ngoãn như thế này, lỡ bị ảnh hưởng thì sao?”

 

Học hư sao?

 

Thẩm Thanh Đường tựa đầu vào cửa sổ xe, khẽ ừm một tiếng.

 

Trong lòng cô, một cảm xúc không tên bỗng chốc trỗi dậy. Nó giống như một dây leo nhỏ bé bị kìm hãm bấy lâu trong bóng tối, nhưng đến giờ phút này, nó điên cuồng sinh trưởng, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc