Quy Dã

Chương 5

Trước Sau

break


 

Lời oán trách rôm rả, nhưng rồi Tưởng Thanh chợt nhận ra Thẩm Thanh Đường có vẻ thất thần. Cô ấy nhíu mày, hỏi nhỏ: “Sao thế? Vừa rồi có chuyện gì à?”

 

“Không có gì.” Thẩm Thanh Đường khẽ lắc đầu, như vừa thoát khỏi một dòng suy nghĩ sâu kín. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tớ cầm giúp cậu nhé.”

 

“Không cần đâu, ba kiện này tớ cầm được. Cậu chỉ cần cầm trà sữa giúp tớ là được.” Nói xong, Tưởng Thanh cắm ống hút vào ly trà xanh sữa viên khoai môn, hút một hơi dài rồi nhai viên khoai môn, lơ đãng nói tiếp: “Hứa Kim Dã cũng ở trong sân bóng rổ. Lúc tớ lấy đồ, nghe hai cô gái trước mặt thì thầm về cậu ta đấy.”

 

“Nói gì vậy?” Thẩm Thanh Đường hỏi nhỏ, giọng khẽ như làn gió lướt qua mặt nước.

 

Tưởng Thanh cười khẩy: “Nói tối qua có hoa khôi khoa Nghệ thuật tỏ tình với cậu ta nhưng bị từ chối phũ phàng, khóc suốt đêm trong ký túc xá. Đúng là loại đàn ông họa thủy.”

 

Cô ấy tiếp tục lầm bầm: “Còn bảo sau này cậu ta chắc sẽ đổi gu, ăn chay hay gì đó. Ai mà không biết gu của Hứa Kim Dã từ trước đến giờ là đại mỹ nữ gợi cảm. Cậu ta sao có thể thích kiểu gái ngoan chứ?”

 

Thẩm Thanh Đường im lặng, chỉ khẽ “ừm” một tiếng. Cô không phản bác, không bày tỏ ý kiến gì. Bàn tay cầm ly trà ô long không đường vô thức vặn nhẹ, như muốn trút bỏ một nỗi bối rối không tên.

 

Cô rút điện thoại ra, vô thức lướt xem. Một thông báo hiện lên: yêu cầu kết bạn mới. Ảnh đại diện đen trơn, không có gì đặc biệt, nhưng chỉ liếc qua, cô đã nhận ra đó là Hứa Kim Dã.

 

Anh thêm bạn cô thông qua nhóm học tập.

 

Thẩm Thanh Đường do dự vài giây, ánh mắt chùng xuống. Rồi cô ấn nút từ chối, không chút do dự thêm lần nữa.

 

Bọn họ không phải người cùng một thế giới.

 

Giống như lần cô muốn thử làm điều gì đó nổi loạn, khi chạm tay vào điếu thuốc, cảm giác đầu tiên không phải là tò mò, mà là bối rối và xa lạ. Cô không biết phải làm gì tiếp theo.

 

Có lẽ, không phải vì cô luôn đi theo quỹ đạo định sẵn, mà chính cô đã là một phần không thể tách rời của quỹ đạo ấy.

 

Dưới bầu trời tối dần, ánh mặt trời lặn xuống kéo theo nhiệt độ giảm đi rõ rệt, cơn gió thổi qua mang theo cảm giác mát mẻ, len lỏi vào từng lớp quần áo mỏng.

 

Trên sân bóng, người chơi dần rời đi, chỉ còn lại bảy tám người chưa chịu về, tụ tập bàn bạc chuyện đến tiệm thịt nướng ngoài trường vừa ăn vừa uống. Không khí rôm rả, tiếng nói cười không ngừng vang lên giữa khoảng sân rộng.

 

Phía trước có người ngoái đầu lại, gọi Hứa Kim Dã: “Đi thôi, ông Hứa.”

 

Đây là một kiểu giao kèo của đám nam sinh, ai cũng muốn tranh chức danh này trước khi vào trận, chẳng ai chịu làm "cháu trai" của người khác. Nhưng rồi, sau khi thực sự bước chân lên sân bóng, liên tiếp bị Hứa Kim Dã đè ép đến không còn đường phản kháng, cả ngày chẳng thắng nổi một trận, thua đến mức tâm phục khẩu phục, cuối cùng đành ngoan ngoãn gọi một tiếng “ông Hứa”.

 

“Mấy cậu đi trước đi.”

 

Hứa Kim Dã cúi người nhặt túi trên mặt đất, tiện tay lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán rồi nhét trở lại, sau đó đeo túi lên một bên vai, thong thả bước đi.

 

Anh lấy điện thoại ra xem, trạng thái kết bạn WeChat vẫn hiển thị đang chờ xác nhận.

 

Khóe môi khẽ cong lên, Hứa Kim Dã liếm nhẹ môi dưới, nở một nụ cười nhàn nhạt, không nói gì.

 

Cách đó không xa, Tống Nguyên vừa uống xong nửa chai nước khoáng, giơ tay đệm chân, làm động tác mô phỏng cú ném bóng, chai nước vẽ một đường parabol hoàn mỹ rồi rơi gọn vào thùng rác.

 

“Tuyệt vời!”

 

Cậu ta tặc lưỡi tự khen, rồi cúi xuống kéo áo khoác mặc vào, vừa làm vừa liếc nhìn Hứa Kim Dã: “Xem gì đấy?”

 

Hứa Kim Dã lười biếng nhướng mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Cậu nói xem, làm sao biết yêu cầu kết bạn của mình có bị từ chối hay không?”

 

“Hả?”

 

Tống Nguyên lập tức dựng thẳng người, mắt sáng rực như vừa nghe được chuyện động trời, ánh nhìn tràn đầy ý tứ thăm dò: “Cậu kết bạn với ai mà không được chấp nhận? Con gái? Người nào? Tớ biết không?”

 

“Lắm chuyện.”

 

“Được rồi được rồi, không cần nói thì thôi.” Tống Nguyên cười hì hì, rồi nghiêm túc giải đáp: “Từ chối kết bạn sẽ không hiển thị đâu, nếu không chẳng phải sẽ tổn thương lòng tự trọng của người ta sao? Nhưng mà, nếu qua một thời gian dài vẫn không thấy động tĩnh gì thì tám chín phần mười là bị từ chối rồi.”

 

Hứa Kim Dã không nói gì, chỉ hờ hững liếc cậu ta một cái.

 

Tống Nguyên lại tò mò ghé sát lại gần: “Rốt cuộc là ai vậy?”

 

Cậu ta quá hiếu kỳ, dù gì thì cũng quen nhìn cảnh Hứa Kim Dã thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy, thậm chí nhiều khi còn chưa kịp mở miệng đã có người chủ động dâng đến tay.

 

Bây giờ biết được Hứa Kim Dã gửi yêu cầu kết bạn mà bị phớt lờ, đúng là hiếm thấy.

 

Ai mà lại thanh cao thoát tục đến mức này?

 

Hứa Kim Dã hơi híp mắt lại, vẻ mặt không có chút biểu cảm nào, hoàn toàn khác với dáng vẻ lười nhác thường ngày. Cả người tỏa ra bầu không khí lạnh nhạt, như thể không muốn ai đến gần.

 

Anh nhấc mí mắt, giọng điệu thản nhiên nhưng lại khiến người ta không rét mà run: “Cậu hiểu rõ như vậy là bởi có kinh nghiệm gì ở chỗ nữ thần của cậu sao?”

 

Sự chú ý của Tống Nguyên lập tức chuyển hướng, vừa nghe đến hai chữ “nữ thần”, cậu ta lập tức cười ngượng ngùng: “Nữ thần sở dĩ là nữ thần là vì nhiệm vụ của cô ấy là phổ độ chúng sinh mà!”

 

“Nói tiếng người.”

 

“Ý là, hôm đó lúc lập nhóm, tớ cũng thử gửi yêu cầu kết bạn cho nữ thần. Lúc đó chỉ ôm tâm lý thử xem sao thôi, ai ngờ nữ thần lại thực sự đồng ý!”

 

Tống Nguyên kích động đến mức cả đêm trằn trọc không ngủ được. Kết bạn xong, cậu ta cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ dám gửi một biểu tượng cảm xúc chào hỏi, sau đó thì nín thở chờ đợi, không dám nhắn thêm câu nào.

 

Dù sao cũng là nữ thần, chỉ nên đứng từ xa mà ngắm nhìn thôi.

 

“…”

 

“Nữ thần tốt tính như vậy, tớ còn lo tài khoản của cô ấy thêm bạn đến mức đầy bộ nhớ mất.” 

 

Tống Nguyên chậc lưỡi cảm thán.

 

“Phải không?”

 

Giọng nói khàn khàn như cơn gió lạnh quét qua lá khô, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo khó tả.

 

Hứa Kim Dã rũ mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu vô cớ.

 

Ngón tay anh vô thức vân vê màn hình điện thoại đã tắt, mặt kính phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Điện thoại của anh không có ốp lưng, không quen dùng, hư thì đổi, anh chẳng có thói quen giữ lại đồ cũ.

 

Thứ tư, trời bắt đầu mưa.

 

Mưa không lớn, từng sợi nước màu bạc rơi tí tách, lặng lẽ bao phủ cả khuôn viên trường. Nhưng nhiệt độ lại giảm đột ngột, sinh viên trở tay không kịp, lúc này mới cuống cuồng lục tìm quần áo dày để mặc.

 

Thẩm Thanh Đường mặc một chiếc váy đơn sắc dài đến đầu gối, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len. Dáng người cô cao gầy, đứng dưới mưa lại có một vẻ mong manh khó tả. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vài sợi tóc vướng vào hàng mi dài, trong nét dịu dàng có một chút yên tĩnh đến mức khiến người ta không dám chạm vào.

 

Trương Giai Di vô tình liếc mắt qua, nhịn không được buột miệng: “Mẹ kiếp…”

 

Mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.

 

Cô ấy lập tức lấy điện thoại trong túi ra, giơ lên ngắm góc độ rồi cười nói: “Đừng cử động, đại mỹ nhân Đường Đường, tớ chụp cho cậu một tấm.”

 

“…”

 

Thẩm Thanh Đường chưa kịp phản ứng thì Trương Giai Di đã bắt đầu tìm tư thế đẹp để chụp, nhưng chưa kịp bấm nút, sau gáy đã bị vỗ một cái đau điếng.

 

Tưởng Thanh cầm ô đứng bên cạnh, không nói nhiều, chỉ đưa tay ra cho cô ấy xem đồng hồ: “Nhìn nhìn nhìn, sắp đến muộn rồi đấy!”

 

Trương Giai Di bị kéo đi một cách cưỡng ép, vừa đi vừa tiếc nuối thở dài: “Nhưng mà lúc nãy đẹp thật, có cảm giác lắm.”

 

“Phí lời, có khi nào mà không đẹp?”

 

“Cũng phải.”

 

Trương Giai Di gật gù, không còn giãy giụa nữa.

 

Buổi chiều có tiết tự chọn, lớp “Giám định và Thưởng thức Du lịch” lúc đăng ký rất hot, vừa dễ học vừa có thể mở mang kiến thức, nên Thẩm Thanh Đường và Tưởng Thanh đều chọn.

 

Nhưng giờ thì cô không còn cảm thấy dễ dàng gì nữa.

 

Trước khi vào lớp, cô còn nghĩ chắc Hứa Kim Dã sẽ không đến, dù gì trước đây anh cũng chưa từng xuất hiện.

 

Nhưng hóa ra cô đã đoán sai.

 

Gần đây, Hứa Kim Dã bỗng nhiên hóa thân thành học sinh gương mẫu, không những không vắng mặt mà còn không ngủ gật. Anh ngồi ngay ngắn, chân dài phải gập lại mới vừa bàn, trông dáng vẻ có chút tủi thân.

 

Xung quanh Hứa Kim Dã có mấy nam sinh vây lại, anh uể oải tựa vào họ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lơ đễnh, nhưng không nói gì nhiều.

 

Có mấy nữ sinh lén nhìn anh từ xa, nhưng cũng vội vã lấy sách che lại.

 

Quanh anh lúc nào cũng là những sắc màu rực rỡ, những thanh âm náo nhiệt. Anh luôn là trung tâm của mọi sự chú ý, bây giờ là thế, sau này cũng chẳng thay đổi.

 

“Ngồi đây đi.” 

 

Tưởng Thanh tìm được một chỗ trống ở giữa lớp, kéo Thẩm Thanh Đường ngồi xuống.

 

Chỗ này cách Hứa Kim Dã không đến ba dãy ghế.

 

Khoảng cách đủ gần để nghe rõ những câu chuyện phiếm của bọn họ - đua xe, giải đấu, bảng xếp hạng. Một thế giới hoàn toàn xa lạ với cô.

 

Chỉ loáng thoáng nghe được có người nhắc đến bảng xếp hạng, hình như Hứa Kim Dã đang đứng đầu.

 

“Anh Dã giỏi quá, nếu thật sự giành quán quân có thể chở em đi một vòng không? Lúc đó em có thể mạnh miệng khoe với mọi người: Tôi từng ngồi xe của quán quân.”

 

“Cậu cút đi giùm.” 

 

Tống Nguyên bật cười: “Chiếc xe bảo bối của anh ấy là xe gì chứ, còn quý báu hơn cả vợ, ghế sau chưa từng có ai được ngồi đâu.”

 

Cậu ta còn nhớ lần đầu tiên thấy Hứa Kim Dã là khi nhập học năm nhất. Khi ấy, tiếng động cơ xe gầm rú vang lên, khuấy động cả không khí oi bức của mùa hè.

 

Một chiếc mô tô đỏ rực lướt qua, để lại một làn gió mạnh đến mức khiến tóc Tống Nguyên bay tán loạn. Cậu ta đứng ngẩn ngơ, đưa tay vuốt lại tóc, trong lòng cảm thán: Ngầu chết mẹ!

 

Chưa kịp hỏi xem ai mà phong cách đến thế, khi đẩy cửa ký túc xá, cậu ta liền thấy một chiếc mũ bảo hiểm đỏ rực đặt trên bàn. Ngay lúc đó, Hứa Kim Dã bước từ nhà vệ sinh ra, khóe mắt hơi nhướng lên: “Ồ, bạn cùng phòng.”

 

Sau khi chung phòng, Tống Nguyên mới phát hiện “vua ngầu lòi” này thật ra lại rất dễ ở chung. Sau lần đó, cậu ta không ít lần năn nỉ Hứa Kim Dã chở mình một đoạn, nhưng lần nào cũng bị từ chối.

 

Lý do: “Tôi không chở đàn ông.”

 

Sau này Tống Nguyên theo dõi mới phát hiện, căn bản Hứa Kim Dã cũng chẳng chở phụ nữ, tóm lại là ghế sau xe anh ta chưa từng có ai ngồi.

 

“Được rồi, không làm bóng đèn nữa.”

 

Hứa Kim Dã gõ nhẹ lên mặt bàn: “Đến giờ lên lớp, giải tán.”

 

Mấy nam sinh vây quanh anh mới tản ra, có bốn người trực tiếp rời khỏi phòng học, họ vốn dĩ không phải sinh viên lớp này.

 

Thẩm Thanh Đường lấy sách ra, lật từng trang, cầm bút theo thói quen, nhưng đầu bút dừng trên giấy quá lâu, mực lan ra thành một vệt nhòe.

 

Tưởng Thanh chống cằm nhìn cô: “Đường Đường, cậu nghiêm túc quá, tớ thật sự khâm phục cậu. Loại thời gian lẻ tẻ này mà cậu cũng có thể tận dụng triệt để.”

 

Đây chính là minh chứng cho câu “càng xuất sắc càng nỗ lực”, đột nhiên Tưởng Thanh cảm thấy bản thân thật vô dụng.

 

Thẩm Thanh Đường khẽ cười.

 

Chỉ có cô mới biết, một chữ trên trang sách, cô cũng chẳng lọt mắt được chữ nào.

 

Tiếng chuông vang lên, giảng viên xách cặp tài liệu bước vào lớp.

 

Lúc tan học, thầy giao bài tập nhóm. Vì môn tự chọn này là “Giám định và Thưởng thức Du lịch”, nên bài tập cũng liên quan đến du lịch: Chọn một quốc gia để tuyên truyền, giới thiệu phong tục tập quán, làm sao để thu hút du khách đến thăm.

 

“Cũng ổn, không quá khó.” 

 

Thẩm Thanh Đường nhận xét. Mọi người phân công nhiệm vụ, ai tìm tư liệu trên mạng, ai tổng hợp thành PPT.

 

Tưởng Thanh chủ động gánh phần làm PPT cùng Thẩm Thanh Đường, dù sao đây cũng là bước quan trọng ảnh hưởng đến điểm cuối kỳ.

 

Tống Nguyên không có ý kiến, mọi sự phân công đều chấp nhận.

 

Một nam sinh trong nhóm, tên Ngụy Chí, khoa máy tính, chủ động lên tiếng: Cậu ta biết lập trình cơ bản, có thể thêm một số hiệu ứng vào PPT để bài thuyết trình thêm sinh động.

 

Sau đó, Ngụy Chí tag @Thẩm Thanh Đường, nói sẽ nhắn tin riêng để bàn bạc kỹ hơn. Nếu online không tiện, có thể gặp mặt trực tiếp, thời gian của cậu ta khá linh hoạt.

 

Tống Nguyên nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong nhóm, buồn cười nói: “Ai bảo con trai khoa học kỹ thuật thì thành thật? Nhìn tên này xem, tám trăm lòng riêng. Nhắn tin riêng còn chưa đủ, lại còn đòi gặp mặt?”

 

Thủ đoạn này quá non tay, Tống Nguyên khịt mũi xem thường.

 

Trước kia sao mình không học khoa máy tính nhỉ?

 

Còn chưa dứt lời, thông báo trong nhóm nhảy ra một tin nhắn mới.

 

[ Hứa Kim Dã ]: Nếu đã là bài tập nhóm, có vấn đề gì thì cứ nói trong nhóm. Để một mình cậu gánh vác vấn đề to lớn này, tôi không đành lòng.

 

[ Hứa Kim Dã ]: Dù sao, đục nước béo cò lấy tín chỉ không phải phong cách của tôi.

 

[ Hứa Kim Dã ]: Bạn học Thẩm thấy thế nào?

 

Thẩm Thanh Đường cau mày, ngón tay dừng lại trên màn hình điện thoại. Cô đột nhiên không biết nên trả lời câu hỏi của Hứa Kim Dã thế nào. Sau một thoáng do dự, cô gõ chữ, đáp lại tin nhắn đầu tiên.

 

[ Thẩm Thanh Đường ]: Ừ, gửi trong nhóm nhé, mọi người nhìn thấy có thể cùng nhau thảo luận.

 

[ Ngụy Chí ]: Được được được, tôi chỉ lo tin nhắn trong nhóm quá nhiều sẽ làm phiền mọi người. Nếu đã vậy, tôi nghĩ ra cái gì sẽ gửi vào nhóm.

 

“…”

 

Tống Nguyên khẽ chậc một tiếng, kết quả này nhìn chung khiến người khác vui vẻ, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được muốn trêu Hứa đại gia một câu. Cậu ta lập tức lên tiếng, bắt đầu trêu chọc:

 

“Ồ, đục nước béo cò lấy tín chỉ không phải phong cách của tôi? Anh à, sợ là anh quên rồi, mấy môn tự chọn của học kỳ một, anh mà đến lớp được hai tiết đã là kỳ tích rồi.”

 

Nói xong, Tống Nguyên còn giơ hai ngón tay làm động tác hình chữ V, vẻ mặt đầy ẩn ý:

 

“Môn này anh đã đạt KPI rồi đấy.”

 

Hứa Kim Dã khẽ cười, đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

 

Tống Nguyên cũng cười theo.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta lập tức cứng đờ người.

 

Hứa Kim Dã thong thả nói: “Thật ra thì… không muốn sống nữa có thể nói thẳng.”

 

Tống Nguyên: “…”

 

— Tan học —

 

Ngụy Chí từ phía sau bước đến, đi dọc lối đi giữa các hàng ghế, đến gần chỗ Thẩm Thanh Đường rồi khựng lại.

 

Cậu ta có chút bối rối, vành tai đỏ bừng. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu ta thấp giọng nói về suy nghĩ của mình liên quan đến bài tập nhóm. Cậu ta còn đặc biệt nhấn mạnh mình có nhiều thời gian, nếu có vấn đề gì cần hỗ trợ, chỉ cần nói một tiếng, cậu ta rất vui khi được “cống hiến” cho nhóm.

 

Tưởng Thanh nhìn bộ dạng lúng túng của cậu ta, cố nén cười. Cái gì mà “cống hiến” cho nhóm chứ? Rõ ràng là vì nữ thần mà “cống hiến” thì có!

 

Thẩm Thanh Đường luôn có thói quen nhìn thẳng vào mắt người đối diện khi lắng nghe. Cô kiên nhẫn nghe Ngụy Chí nói hết, sau đó khẽ gật đầu, mỉm cười:

 

“Được, tôi nhớ rồi.”

 

Trong nháy mắt, mặt Ngụy Chí càng đỏ bừng, cậu ta luống cuống gãi đầu, lắp bắp nói lần sau gặp lại rồi vội vàng chạy đi mất.

 

Tưởng Thanh nhìn theo bóng lưng cậu ta, cười khẽ: “Thiếu niên thuần khiết.”

 

Tống Nguyên thì ngược lại, cậu ta tức đến nghiến răng, lẩm bẩm trong miệng:

 

“Kẻ mưu mô.”

 

Cậu ta phẫn uất bất bình: “Tên nhóc này thấy nữ thần của tớ tính tình quá tốt, đối với ai cũng lịch sự nên mới được đằng chân lân đằng đầu.”

 

“Nữ thần còn cười với cậu ta nữa, mẹ kiếp, trái tim tớ tan nát rồi!”

 

“…”

 

Hứa Kim Dã hơi nhướng mắt, ánh nhìn lặng lẽ rơi xuống bóng lưng Thẩm Thanh Đường.

 

Mí mắt anh rất sâu, mỗi khi nhướng mắt, dường như cũng thu lại sự phóng túng vốn có, toát lên vài phần lạnh lùng khó đoán.

 

Trong trí nhớ của anh, hình như cô chưa từng cười với anh lần nào.

 

Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, cô lại mỉm cười với người khác.

 

Nụ cười ấy… có chút chói mắt.

 

— Ký túc xá 302 —

 

Buổi tối, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, hai người bạn cùng phòng khác có tiết tự chọn nên không ở đây.

 

Tưởng Thanh ngồi xuống giường, duỗi lưng một cách lười biếng, thở dài: “Hầy, tớ còn tưởng bài tập nhóm lần này sẽ lại bị lợi dụng, ai ngờ được mọi người đều tích cực thế.”

 

Cô nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tặc lưỡi một tiếng:

 

“Ngay cả Hứa Kim Dã cũng nghiêm túc làm bài tập nhóm. Tớ muốn gọi cho mẹ tớ quá, hỏi bà ấy xem năm nay có phải đã đi thắp nhang cho tớ không.”

 

Thẩm Thanh Đường cầm sách bỏ vào túi, bật cười: “Dù sao môn tự chọn cũng rất quan trọng, liên quan đến xếp hạng, học bổng và tuyển thẳng mà.”

 

Tưởng Thanh gật gù: “Cũng phải.”

 

Tưởng Thanh chống cằm nhìn bạn mình, nháy mắt đầy ẩn ý: “Lại định đến thư viện sao?”

 

“Ừm, tớ phải đi tìm tư liệu.” 

 

Thực ra mẹ Thẩm vừa nhắn tin bảo cô về nhà, nhưng cô viện cớ bài vở tuần này nặng, nói rằng cuối tuần sẽ về sau.

 

Bên kia mẹ Thẩm cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi, có thời gian thì gọi điện về.

 

Thẩm Thanh Đường cầm điện thoại trong tay, chần chừ vài giây rồi nhẹ nhàng đặt xuống, không trả lời tin nhắn cuối cùng của mẹ. Cô biết bản thân không muốn về nhà, không muốn ngồi đối diện mẹ Thẩm rồi nghe bà nhắc đến Hứa Tri Hành.

 

“Được rồi, đi đường cẩn thận, tớ ở ký túc xá học trực tuyến.” 

 

Tưởng Thanh vừa nói vừa duỗi người, vươn vai một cái.

 

“Ừm.”

 

Thẩm Thanh Đường không nói thêm gì nữa, chỉ kéo khóa túi xách, tiện tay chỉnh lại dây đeo rồi mở cửa bước ra ngoài.

 

Trời vẫn còn mưa phùn.

 

Hạt mưa li ti rơi xuống, mờ ảo trong ánh đèn đường, khiến cho không khí của khuôn viên trường nhuốm một màu u trầm nhưng không lạnh lẽo, ngược lại mang theo một sự tĩnh lặng dễ chịu.

 

Cô mở ô, chậm rãi bước về phía trạm chờ xe buýt, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, không vội vã. Mưa rơi tí tách trên tán ô, xen lẫn tiếng bước chân sinh viên trên đường đi học về, tạo thành một bản nhạc nhẹ nhàng của đời sống sinh viên.

 

Đi ngang qua một đôi tình nhân trẻ tuổi, Thẩm Thanh Đường theo bản năng liếc mắt nhìn.

 

Chàng trai che ô cho cô gái, khẽ cúi đầu nói gì đó, cô gái dẩu môi làm bộ giận dỗi, sau đó nắm tay nhẹ nhàng đấm lên vai chàng trai một cái, giống như đang làm nũng.

 

Cô nhìn cảnh tượng ấy, bất giác nở một nụ cười nhè nhẹ, cảm thấy hình ảnh này thật sự rất đáng yêu, không khỏi nhìn thêm vài lần.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một bóng đen bỗng dưng che khuất tầm mắt của cô.

 

Thẩm Thanh Đường theo phản xạ hơi nghiêng ô sang một bên, chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

Người trước mặt đứng thẳng, vóc dáng cao ráo, từ dưới nhìn lên có thể thấy đường nét khuôn mặt sắc sảo của anh. Hàng mi dài khẽ rung động, đôi mắt sâu thẳm như ẩn giấu điều gì đó, phản chiếu bóng cô trong đôi con ngươi tối đen.

 

Hứa Kim Dã đứng trước mặt cô.

 

Anh không mang ô, để mặc cơn mưa phùn rơi xuống vai áo khoác. Nước mưa thấm vào vải, để lại những vệt đậm màu, phủ lên anh một vẻ lạnh lùng bất cần.

 

“Bạn học Thẩm.”

 

Anh hơi nhếch môi, giọng điệu lười nhác mà tùy ý, mang theo một chút ý cười không rõ ràng.

 

Tay cầm ô của Thẩm Thanh Đường khẽ siết lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô đã có ý định nghiêng ô sang để che mưa cho anh. Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị cô kịp thời dập tắt.

 

Anh quá cao, nếu cô thực sự đưa ô qua, đỉnh ô có khi còn chạm vào đầu anh, khiến anh phải cúi thấp người xuống.

 

Không cần thiết.

 

Dáng đứng của Hứa Kim Dã vẫn thong dong như cũ, giọng điệu cũng vậy, mang theo một chút tùy hứng như chẳng hề để ý đến điều gì:

 

“Tôi còn nợ cậu một ly trà chanh.”

 

Thẩm Thanh Đường hơi ngẩn ra, sau đó nhẹ giọng nói:

 

“Không cần đâu, tôi mời.”

 

Ánh mắt cô yên tĩnh, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, lễ phép nhưng xa cách, giống như đang vạch ra một ranh giới vô hình.

 

Hứa Kim Dã khẽ cười:

 

“Tôi không quen để con gái mời.”

 

Hàng mi Thẩm Thanh Đường hơi động, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh hôm đó, anh thoải mái cầm ly trà chanh mà không có chút xíu nào gọi là ngại ngùng.

 

Cô còn chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe thấy giọng anh chậm rãi vang lên:

 

“Khoản tiền đó tôi phải trả.”

 

Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến cô nhanh chóng hiểu ra.

 

Thì ra đây mới là nguyên nhân lần trước anh chủ động thêm cô vào danh sách bạn bè.

 

Xung quanh dường như có không ít ánh mắt lén lút nhìn về phía này, sự tò mò dần dần lan ra. Những người đứng ở trạm xe buýt có lẽ cũng đang tự hỏi mối quan hệ giữa hai người là gì.

 

Thẩm Thanh Đường cảm thấy có chút không thoải mái, mặt cô hơi nóng lên.

 

Một ly trà chanh thôi, thực ra không cần phải làm lớn chuyện như vậy.

 

“Được, chắc khoảng mười tệ.”

 

Cô lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, định bụng sẽ gửi số tài khoản cho anh.

 

Lúc cúi đầu, một phần cổ trắng nõn lộ ra từ mái tóc dài được cố định bởi một chiếc kẹp cá mập. Làn da mịn màng đến mức có thể phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, giống như một món đồ sứ tinh xảo.

 

Ánh mắt Hứa Kim Dã hơi dừng lại, rồi lập tức dời đi.

 

Anh cũng lấy điện thoại ra, chờ yêu cầu kết bạn xuất hiện.

 

Một giây, hai giây, năm giây trôi qua.

 

Mấy phút sau vẫn không có động tĩnh gì.

 

Hứa Kim Dã nhướng mày, kiên nhẫn chờ đợi.

 

Rồi bỗng dưng, dưới tầm mắt của anh xuất hiện một bàn tay đang đưa điện thoại đến gần.

 

Cô không gửi yêu cầu kết bạn, cũng không gửi số tài khoản.

 

Mà là trực tiếp mở mã thu tiền.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc