Thời Văn Nhân chưa từng nghĩ rằng một bữa tiệc rượu của nhóm dự án lại có thể trở thành cột mốc khởi đầu cho một chuỗi những cảm xúc phức tạp.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lương Văn Viễn, cô đã bị ấn tượng bởi khí chất lạnh lùng, xa cách của anh. Dường như mọi thứ xung quanh đều bị ngăn cách bởi một bức tường băng vô hình. Anh đứng đó, thản nhiên và dửng dưng, đôi mắt sâu thẳm tựa như chẳng có gì trên đời đủ sức lay động. Sự xa cách ấy làm người khác vừa kính nể vừa ngần ngại đến gần.
Trong không khí rộn ràng của bữa tiệc, Thời Văn Nhân, vốn không quen uống rượu, đã bị mời đến chóng mặt. Khi một ly rượu cuối cùng được đưa tới trước mặt, cô gần như sắp từ chối. Nhưng chưa kịp phản ứng, một bàn tay lạnh lẽo đã đặt lên miệng ly của cô, giữ nó lại.
“Ly rượu này, tôi uống thay cô,” giọng nói của anh trầm thấp, mang theo chút lười biếng, nhưng lại khiến mọi người xung quanh đều im lặng.
Thời Văn Nhân ngạc nhiên đến mức không biết phải nói gì. Đó không phải là hành động thân mật, nhưng lại đủ để khiến cô nhớ mãi.
Sau đêm ấy, cô nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ sẽ kết thúc như một cuộc gặp gỡ thoáng qua. Nhưng rồi, mọi chuyện không hề đơn giản như cô tưởng.
Một đêm, trong sự tĩnh lặng của căn phòng khách sạn, khi cô quay đầu lại, anh đang nằm bên cạnh, ngủ say như chẳng còn bận tâm đến thế giới xung quanh. Cảm giác lạ lùng bỗng nảy lên trong lòng cô: một chút ấm áp, một chút chờ mong.
Liệu cô có phải là người duy nhất, người được ở bên anh lâu nhất? Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại trong tâm trí Thời Văn Nhân, khiến cô vừa mơ hồ, vừa khắc khoải. Nhưng cô biết, từ khoảnh khắc ấy, anh đã trở thành một dấu ấn không dễ gì phai nhạt trong lòng cô.