Thời Văn Nhân ngồi trên người Lương Văn Viễn không dám cử động, ăn một bữa cơm mà cả người toát mồ hôi.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thay đổi của thứ bên dưới mình.
Thời Văn Nhân ngồi trong lòng anh chớp mắt vài cái, muốn cử động mông để Lương Văn Viễn dễ chịu hơn, nhưng vừa làm vậy, cô lại nghe thấy Lương Văn Viễn hít sâu một hơi.
Lương Văn Viễn thở dài ra, cúi đầu nhìn người trong lòng mình, cười nói: “Nhân Nhân, em đừng nhúc nhích, anh hơi không chịu nổi rồi.”
Hai má Thời Văn Nhân chợt đỏ bừng, cô thực sự không biết phải nói gì, tay cầm bát run run, lắp bắp: “Vậy… Vậy em phải làm sao đây?”
Nhìn Thời Văn Nhân tựa một chú mèo con, Lương Văn Viễn xoa nhẹ eo Thời Văn Nhân, chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy cô đặt bát lên bàn cái “cạch” như một con mèo con xù lông, rồi ngước mắt nhìn anh một cách đáng thương.
Thời Văn Nhân nhếch môi, nắm lấy tay anh, nói với vẻ tràn đầy van nài: “Đừng mà, đừng mà anh.”
Lương Văn Viễn vẫn giữ nguyên động tác này, trong mắt anh đầy ý cười, hình như đêm qua anh đã hù dọa cô rồi.
Nhưng anh càng nhìn dáng vẻ này của Thời Văn Nhân thì càng thấy thú vị, nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta nên làm sao đây, Nhân Nhân.”
Thời Văn Nhân khẽ chớp mắt, thật sự không muốn nói ra những lời thô tục kia, nhưng hiện tại không còn cách nào khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh tự lấy ra đi.”
Lương Văn Viễn nhìn vào gáy Thời Văn Nhân, làn da trắng nõn mềm mại trước mắt làm lóa mắt anh, anh quyết định trêu chọc cô: “Em nói gì thế, Nhân Nhân, anh không nghe rõ.”
Thời Văn Nhân cau mày, ngón tay ở trước người quơ quào lung tung, nghiến răng lẩm bẩm: “Tự anh lấy ra đi.”
Cô vừa dứt lời, Lương Văn Viễn đã cúi đầu ngậm lấy dái tai cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ, còn răng khẽ day.
“Ưm.” Thời Văn Nhân rùng mình, rụt cổ định thoát ra, nhưng Lương Văn Viễn đã ôm cô vào lòng.
“Nhân Nhân, em có cảm giác được nó nảy lên không?” Lương Văn Viễn hôn sau tai Thời Văn Nhân, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô.
dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng từ sớm bên dưới Thời Văn Nhân từ từ ngẩng đầu lên, chọc vào mông cô.
Lương Văn Viễn cười nói: “Hôm nay anh sẽ không làm em đâu, dùng chân của em giúp anh bắn ra đi.”
Thời Văn Nhân chưa kịp phản ứng thì đã bị Lương Văn Viễn ép vào mép bàn rồi cởi qυầи ɭóŧ dưới váy của cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đột nhiên tiếp xúc trực tiếp với không khí, khe huyệt bất giác co rút, phun ra một lớp dịch nhờn.
Nhìn thấy cảnh này, Lương Văn Viễn thuận tay sờ lướt qua khe huyệt, chống hai tay lên bàn, nhốt người vào lòng, tựa cằm vào vai cô nói: “Bên dưới của em ướt rồi à?”
Thời Văn Nhân xấu hổ che nửa khuôn mặt, hai chân co lại cố gắng che giấu thứ gì đó. Cô nhẹ nhàng hừ nói: “Đừng nói nữa.”
Lương Văn Viễn giơ tay nâng eo cô lên, một tay cởi quần ngủ, lấy cây gậy thô to và cương cứng của mình ra.