Thời Văn Nhân vừa kết thúc bài diễn văn thì trên lưng đã toát ra một mảng mồ hôi mỏng, không hiểu sao, khoảnh khắc đối diện với ánh nhìn của Lương Văn Viễn khiến cô căng thẳng không thôi, chỉ sợ sẽ xảy ra sai sót gì.
Cô cầm bản thảo bước xuống sân khấu, vô thức nhìn về phía chỗ của Lương Văn Viễn, nhưng nơi đó không còn ai nữa, không biết anh đã rời đi tự lúc nào.
Cô không quay lại mà quay gót rời khỏi khán phòng bằng cửa bên, khán phòng ngột ngạt đến mức cô không thở nổi.
Thời Văn Nhân đi dọc hành lang tới cầu thang, khi đến góc quanh, có tiếng cười vọng lại, sau đó là một giọng nói có vẻ đùa cợt: “Thích cô bé đó rồi hả? Chẳng ngờ nổi hôm nay cậu lại có mặt ở đây đấy.”
Thời Văn Nhân bước chậm lại, mồ hôi mỏng bị gió thổi qua khiến cô chợt rùng mình.
“Hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi tới đây để góp vui thôi.”
Giọng nói lạnh nhạt hơi khàn vì nhuốm mùi khói thuốc nghe có vẻ vô cùng hồn hậu.
Đến gần hơn, Thời Văn Nhân dừng bước, ngửi thấy mùi hương ấy.
Là Lương Văn Viễn.
Cô mím môi, giữa mày hơi nhíu lại, răng cắn nhẹ vào phần thịt trong của môi dưới.
Ngay khi cô đang nghĩ có nên quay vào trong hay không thì đột nhiên có một giọng nói xuất hiện từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Bạn gì ơi, có cần tôi giúp gì không?”
Thời Văn Nhân quay lại thì thấy một cô gái mặc váy màu đỏ sậm. Cô gái có mái tóc búi thấp, vẻ ngoài trong sáng và ngọt ngào.
Thoạt nhìn, cô ấy cho người ta cảm giác rất sạch sẽ tựa đóa tuyết liên được tuyết đầu mùa nhuận sắc, trông vô cùng trong sáng.
Cô gái mỉm cười hỏi cô: “Bạn khó chịu ở đâu hả?”
Cô chưa kịp nói gì thì phía sau đã vang lên tiếng bước chân, kèm theo câu hỏi thăm: “Có chuyện gì vậy Miên Miên?”
Cô gái trước mặt nhìn thấy người tới, hai mắt đột nhiên sáng lên, dịu giọng đáp: “Em tưởng cô ấy không khỏe.”
Lương Văn Viễn đi đến bên cạnh Thời Văn Nhân, hơi cúi đầu lại gần cô, lo lắng hỏi: “Không khỏe hả?”
Thời Văn Nhân nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của Lương Văn Viễn, tim lại đập rộn lên: “À, không, em chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi ạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hai người... quen nhau à?”
Theo giọng nói, Thời Văn Nhân nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh cô gái.
Anh ta mặc vest nhưng không đeo cà vạt, có một ít tóc rối rủ xuống che đi lông mày, đôi mắt đào hoa đa tình, sống mũi cao thẳng, trông rất điển trai.
Khí chất của người đàn ông này vừa giống vừa khác với Lương Văn Viễn, nghiêm chỉnh nhưng lại mang theo đôi chút bất cần.
Lương Văn Viễn đút điện thoại di động vào túi, nhìn Kỳ Cảnh một cái rồi không đoái hoài đến anh ta nữa.
“Đây là Kỳ Cảnh, kia là Tô Miên.” Lương Văn Viễn giới thiệu hai người với cô.
Kỳ Cảnh hất cằm, cười nói: “Chào em, tôi là Kỳ Cảnh.”
Tô Miên khoác một tay lên cánh tay Kỳ Cảnh, tay kia chìa ra mỉm cười chào Thời Văn Nhân.
Thời Văn Nhân nhoẻn miệng: “Xin chào ạ, em là Thời Văn Nhân.”
“Ôi đệt, vậy ra em là…” Kỳ Cảnh còn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt giết người của Lương Văn Viễn lướt qua. Anh ta khẽ cào tóc, ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, là sinh viên đại diện hôm nay à, thảo nào nói hay vậy.”
Sau đó anh ta cười gượng vài tiếng nhằm xóa đi sự lúng túng.
“Chúng ta làm quen đi, thêm Wechat nhé.” Tô Miên có vẻ đặc biệt phấn khích.
Thời Văn Nhân rất thích kiểu con gái này, cười gật đầu: “Được ạ.”
Trong lúc hai người thêm Wechat, Kỳ Cảnh chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Lương Văn Viễn, thúc cùi chỏ vào anh, nói với giọng điệu quái lạ: “Tôi thắc mắc là người thế nào, hoá ra là gặp được lương nhân rồi hả?”
Ngay hôm sau, chuyện Lương Văn Viễn chắn rượu cho một cô bé tại buổi xã giao đã lan rộng trong giới, vốn dĩ đây không phải là chuyện gì lạ, nhưng khi nhân vật chính là Lương Văn Viễn thì lại rất hiếm thấy.
Suy cho cùng, kể từ khi Lương Văn Viễn ngồi vững vị trí của mình, chưa từng có ai nhìn thấy Lương Văn Viễn cặp kè với phụ nữ cả.
Sau đó, Kỳ Cảnh nghe nói anh còn lừa cô nàng nọ vào công ty nên mới chợt nảy sinh lòng tò mò.
Bây giờ gặp được người thật, Kỳ Cảnh cảm thấy chuyện phải là như thế, bởi người này quả thật có thể lọt vào mắt của Lương Văn Viễn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không nói nhiều thì tôi sẽ cho cậu mảnh đất ở thành phố phía Đông kia.” Lương Văn Viễn liếc anh ta, nói thẳng.
“Thế nào, không tuân theo tấm lòng son của cậu nữa à?” Kỳ Cảnh cười trêu chọc.
Thấy hai người trước mặt đã nói xong, Lương Văn Viễn không để ý tới Kỳ Cảnh nữa, dù sao miệng anh ta cũng không thốt ra được lời nào hay.
“Vậy em xuống trước nhé.” Thời Văn Nhân nói.
Tô Miên nhanh nhảu gật đầu, cười đáp: “Được, lần sau gặp lại nha, Nhân Nhân.”
“Em định đi đâu vậy?” Lương Văn Viễn hỏi.
“À, thầy Phó bảo em xuống lầu, nói có chuyện cần bàn.”
Anh gật đầu, nhường ra một lối đi hẹp cho cô.
Thời Văn Nhân nghiêng người đi sượt qua vai anh, hơi nhướng mắt nhìn một bên khuôn mặt của anh, đột nhiên khắp người tràn ngập hương thơm.
Lương Văn Viễn lại nói thêm mấy câu, vừa định nhấc chân bước vào phòng thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảng thốt ở lối vào hành lang. Bộ đôi Kỳ Cảnh khẽ nhìn nhau rồi cũng đi tới đó.
Chỉ thấy Thời Văn Nhân đang ngồi xổm trên bậc thềm, run rẩy cúi người, một tay ôm lấy mắt cá chân.
Lương Văn Viễn ngồi xổm xuống, đặt một tay lên tay cô rồi hỏi: “Sao vậy?”
Trán Thời Văn Nhân toát mồ hôi lạnh vì đau, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng tái nhợt.
Cô nói với giọng run rẩy cùng hơi thở nhẹ hẫng: “Em bị trẹo chân rồi.”
Giữa mày Lương Văn Viễn hơi nhíu lại, cánh tay luồn qua nách Thời Văn Nhân, anh bế cô đi xuống lầu: “Cố chịu nhé, đến bệnh viện thôi.”
Đi xuống tới chiếu nghỉ cầu thang, anh ngẩng mặt lên nói với Kỳ Cảnh đang ở trên lầu: “Nói với ông Trương một tiếng nhé, tôi đưa cô ấy đi.”
Không đợi Kỳ Cảnh trả lời, anh nghênh ngang đưa cô đi, không quan tâm ban giám hiệu nhà trường sẽ có thái độ thế nào về việc anh bỏ đi giữa chừng.
Thời Văn Nhân vòng qua một tay cổ Lương Văn Viễn, khẽ rêи ɾỉ, vừa rúc vào vòng tay anh.
Lương Văn Viễn bế xốc người trong lòng mình lên, nghĩ thầm, dù thái độ của ông ấy thế nào thì cũng không quan trọng bằng chuyện này.