Trên đường từ thành phố trở về, Lãnh Mai không hề lên tiếng, thần sắc rất khó coi.
Biết tâm trạng của cô không tốt, An Tại Đào cũng không để ý cô nữa, trong lòng lại cân nhắc xem phân công từng người thế nào. Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, miệng thản nhiên nói:
- Bí thư Lãnh, sau khi trở về lập tức mở Hội nghị Thường vụ đi. Đây không phải là việc nhỏ, tôi nghĩ rằng nên trưng cầu ý kiến mọi người cho thỏa đáng.
Lãnh Mai gật đầu, lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho Trương Manh ở Quy Ninh, bảo cô ta thông báo cho tất cả các ủy viên thường vụ, mời đêm nay đến dự Hội nghị Thường vụ Huyện ủy.
Lúc về đến huyện cũng đã chạng vạng. Hai người có nhiều suy nghĩ, không còn lòng dạ nào ăn uống, Lãnh Mai từ chối đề nghị ăn cơm của Lưu Vĩ Hồng, tiến thẳng vào phòng họp nhỏ của Huyện ủy.
Tất cả Ủy viên Thường vụ huyện ủy đều đã đến đông đủ.
Lãnh Mai vội vàng bước tới, ngồi xuống, định bắt đầu nói nhưng lại quay đầu nhìn An Tại Đào dò hỏi, thấy mặt hắn tươi cười nên quay đầu lại, miễn cưỡng cười, nói lớn:
- Các đồng chí, vừa rồi tôi và đồng chí An Tại Đào đi họp ở thành phố, Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Trương đích thân ra chỉ thị quan trọng. Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố chỉ thị chúng ta thế nào, mời đồng chí An Tại Đào nói qua sắp xếp công việc của chúng ta, mọi người cùng bàn luận, xem còn chỗ nào sơ hở không thì bổ sung vào.
Mấy Ủy viên Thường vụ ngơ ngác nhìn nhau. Xét theo những lời này, trong lòng bọn họ đều hiểu được, từ giờ phút này, Lãnh Mai đã hoàn toàn không còn lòng tin và dũng khí để “đánh giá thấp” An Tại Đào, hay là bắt đầu từ hôm nay, An Tại Đào là nhân vật chính trong quan trường Quy Ninh, quyền to đã nằm trong tay An Tại Đào.
Đại cục đã định, không còn cách nào thay đổi.
- Các đồng chí, căn cứ vào chỉ thị của Ủy ban nhân dân thành phố, tôi và Bí thư Lãnh đã thương lượng với nhau, lập tức thành lập một tổ lãnh đạo công tác giải quyết tốt hậu quả. Tôi là tổ trưởng, Bí thư Hồ của Ủy ban Kỷ luật, phó Chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng, hai đồng chí này làm phó tổ trưởng. Trương Manh, Mã Hiểu Yến và sáu đồng chí trong các ban ngành làm thành viên trong tổ. Văn phòng tổ lãnh đạo thiết lập tại văn phòng Ủy ban nhân dân, chủ nhiệm văn phòng do đồng chí Mã Hiểu Yến kiêm nhiệm.
An Tại Đào khoát tay:
- Sự việc khẩn cấp, chúng ta nên nói ngắn gọn. Cá nhân tôi đề nghị, nhà máy rượu Quy Ninh lập tức ngừng sản xuất để chỉnh đốn. Tạm thời cách chức Trương Quốc Lực chờ thẩm tra, Ủy ban Kỷ luật lập tức nắm giữ. Tổ công tác tiến hành điều tra trách nhiệm của Trương Quốc Lực. Các ngành tài chính, kiểm toán, đất đai cũng liên hợp lập một tổ công tác, kiểm toán, kiểm tra dự án, kiểm tra tình hình sử dụng tài chính trong xây dựng. Cùng lúc, hai tổ công tác cùng làm việc, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất điều tra rõ ràng vấn đề tồn tại của nhà máy rượu Quy Ninh. Đề nghị đồng chí phó Chủ tịch thường trực Cổ Trường Lăng đích thân dẫn người vào nhà máy rượu Quy Ninh, phối hợp với tổ điều tra, ổn định cục diện nhà máy.
An Tại Đào liên tiếp noi mấy chữ “lập tức”, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.
Lãnh Mai nghe vậy cũng gật gật đầu:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí An Tại Đào. Mọi người có ý kiến gì không, có thể thoải mái bàn bạc.
Còn có chuyện gì? Ở thành phố còn phải bỏ qua để An Tại Đào phải dọn dẹp cho Lãnh Mai cô, chúng tôi còn có thể có ý kiến gì? Khổng Lâm thầm than trong lòng, tất nhiên cũng gật đầu:
- Bí thư Lãnh, Chủ tịch huyện An, tôi không có ý kiến.
Đám người Trương Minh cũng gật đầu, lúc này còn có ai dám nhảy ra làm trái ý An Tại Đào?
Trưởng ban Thư ký Huyện ủy Khổng Tường Dân cười cười:
- Chủ tịch huyện An, tôi cảm thấy, nên từ chối chuyện truyền thông phỏng vấn. Áp lực từ bên trên và dư luận rất lớn, trước mắt chúng ta phải giải thích cho dư luận bên ngoài.
Khâu Côn cũng đồng ý nói:
- Đúng vậy các đồng chí, liên quan đến bộ sậu quản lý nhà máy rượu Quy Ninh như phó giám đốc Chu Vận, giám đốc phòng hành chính Cường Tiểu Tài và mười mấy người nữa, tôi thấy nhất định phải xử lý theo pháp luật. Huyện ta không thể cổ vũ cho đám tà gian làm loạn này được.
An Tại Đào cười ha ha, nhưng hắn còn chưa kịp cất tiếng thì Lãnh Mai đã trầm giọng nói:
- Trương Manh, báo cho Vi Chi Kiến bên Cục Công an, dựa theo pháp luật, phải trừng trị nghiêm khắc những người này. Tôi hy vọng đêm nay có thể có một kết quả hài lòng.
Môi Lãnh Mai cắn chặt. Có lẽ vì hai ngày nay tinh thần căng thẳng, lại nghỉ ngơi không đủ, trên gương mặt lãnh diễm của cô tràn đầy vẻ mệt mỏi.
An Tại Đào gật đầu:
- Nhanh chóng xử lý theo chỉ thị của Bí thư Lãnh, nghiêm khắc xử lý.
Trương Manh vội đứng dậy đáp:
- Dạ, xin Bí thư Lãnh và Chủ tịch huyện An yên tâm! Tôi sẽ báo với Cục trưởng Vi ngay.
- Lãnh đạo Thành ủy chỉ thị cho chúng ta, phải cố hết sức vãn hồi ảnh hưởng tiêu cực, cứu vớt nhà máy rượu Quy Ninh. Mọi người có biện pháp gì tốt, đừng ngại thoải mái bàn bạc.
Khâu Côn cười khổ một tiếng, không lên tiếng.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh thở dài một tiếng:
- Chủ tịch huyện An, mấy thứ này chúng ta thật sự không am hiểu. Lời nói của người ta rất đáng sợ, dư luận có thể giết người. Tôi vừa lên mạng xem thử, lời lên án công khai nhà máy rượu Quy Ninh quả là che trời phủ đất. Cá nhân tôi cảm thấy, hình tượng thương hiệu rượu Quy Ninh đã tơi tả không thể vãn hồi. Chúng ta hiện giờ có làm gì thì cũng tận nhân lực mới biết mệnh trời.
Trưởng ban Tuyên giáo Trương Minh nhíu mày, đột nhiên nói chen vào:
- Bí thư Lãnh, Chủ tịch huyện An, mới chỉ có một cơn phong ba thôi, nhà máy rượu Quy Ninh không đến mức phải sụp đổ như vậy chứ?
Lãnh Mai ảm đạm lắc đầu.
An Tại Đào liếc nhìn Trương Minh. Hắn luôn không có hảo cảm với tay Trưởng ban Tuyên giáo, Ủy viên Thường vụ Huyện ủy do thành phố phái xuống này. Không phải Trương Minh từng làm gì mâu thuẫn với hắn, chỉ là Trưởng ban Tuyên giáo, xây dựng lý luận và quản lý ngôn luận Trương Minh này có công phu chữ nghĩa rất khó coi, khiến hắn xem thường. Năm trước, khi Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy đến khảo hạch cán bộ theo lệ, An Tại Đào xem báo cáo công tác của Trương Minh, thấy văn chương lủng củng, thô ngôn loạn ngữ, còn cho rằng là do người mới nào của Ban Tuyên giáo viết, về sau mới nghe được là chính tay Trương Minh viết.
- Trưởng ban Trương, thời gian anh tới huyện công tác còn ngắn, anh chưa biết được tình hình trước đây của nhà máy rượu Quy Ninh. Hai năm nay, Trương Quốc Lực mù quáng đầu tư vào việc khuếch trương quảng cáo, bỏ rất nhiều tiền vào đấy, đào hết gốc rễ mà nhà máy này mấy năm nay tích cóp được từng tí một. Còn dự án căn cứ rượu kia cũng đã cõng trên lưng món nợ vay ngân hàng hơn hai trăm triệu, trước đó không lâu đã đoạt được quảng cáo tiêu vương của CCTV. Gã thậm chí còn tham ô tài chính chuyên dụng xây dựng công trình. Anh thử nghĩ xem, một khi sản lượng tiêu thụ trên thị trường co lại, tài chính của nhà máy rượu Quy Ninh bị đứt, bọn họ còn làm cách nào để duy trì?
- Còn số tiền lãi lớn của ngân hàng nữa.
An Tại Đào kiên nhẫn giải thích mấy câu. Hắn biết nói rõ như vậy là tát vào mặt Lãnh Mai trước mặt mọi người, nhưng cũng không còn cách nào.
Cũng may, hiện giờ tâm tính của Lãnh Mai cũng đã thay đổi rất lớn.
Nghe An Tại Đào nói thế, miệng cô khẽ run rẩy, đỏ mặt nói chen vào:
- Chuyện này, tôi làm lãnh đạo cũng có trách nhiệm nhất định. Trong Hội nghị Thường vụ này, tôi tự kiểm điểm, xin mọi người phê bình. Đợi đến cuộc họp Hội nghị Thường vụ sáu tháng đầu năm, tôi sẽ chính thức làm bản kiểm điểm.
Thấy Lãnh Mai chủ động nhận lỗi, có ý “xuống nước” với An Tại Đào, mọi người trong lòng đều hiểu rõ.
An Tại Đào chầm chậm vỗ tay, mọi người bất chợt cũng vỗ tay theo.
- Làm Chủ tịch huyện, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Vì tôi trước mắt mãi đuổi theo dự án xây dựng ở ngoại ô, bỏ qua việc đôn đốc, theo dõi nhà máy rượu Quy Ninh.
An Tại Đào cười nói.
- Tự phê bình và gánh vác trách nhiệm lãnh đạo là việc nên và phải làm. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt chúng ta là giải quyết thực tế vấn đề của nhà máy rượu Quy Ninh. Giải quyết thế nào cho tốt, mọi người cùng bàn bạc, xây dựng lẫn nhau.
Trong phòng họp tràn ngập những tiếng than vãn. Lãnh Mai nghe cơn tức trong lòng bốc lên, nhưng không thể phát tác được, chỉ trao đổi bằng mắt với An Tại Đào, khoát tay, trầm giọng nói:
- Một khi đã như vậy, trước hết, các vị lãnh đạo ở đây, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, hãy mau chóng xốc lại tinh thần, lãnh đạo tỉnh và thành phố đang nhìn về chúng ta. Bí thư Hồ, chị nói với các đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật, nói họ mai phải đi xuống đó ngay, nhất định trong thời gian ngắn nhất phải điều tra rõ vấn đề Trương Quốc Lực, đệ trình cho Huyện ủy kết quả điều tra đầu tiên. Nếu thẩm ra ra được Trương Quốc Lực có quyết sách sai lầm, thậm chí là vấn đề kinh tế, nhất định phải xét xử nghiêm túc, tuyệt không nhân nhượng. Tan họp!
Lãnh Mai gần như là cắn răng nói cho xong đoạn này, vì vậy, cô càng thấy căm giận Trương Quốc Lực.
Khổng Tường Dân liếc mắt nhìn Lãnh Mai, nghĩ thầm: “Cô còn ở đó gào thét gì nữa? Nếu không có cô, có thể loạn như thế này sao?”
Nhưng trách thì trách, có đánh chết thì Khổng Tường Dân cũng không dám tỏ ý bất mãn. Dù sao Lãnh Mai vẫn là Bí thư Huyện ủy, hậu trường vững chãi. Lãnh Mai có lẽ không đối phó nổi An Tại Đào, nhưng một Ủy viên Thường vụ bình thường không có chút quan hệ gì như Khồng Tường Dân, muốn động đến cô không phải là chuyện dễ.
Hơn nữa, cách đó không lâu, Khổng Tường Dân phát hiện Lãnh Mai cũng chuẩn bị điều ông ta đi, vì vậy trong lòng Khổng Tường Dân có chút oán giận Lãnh Mai.
Các Ủy viên Thường vụ chậm rãi ra khỏi phòng họp.
Lãnh Mai bước chậm phía sau. An Tại Đào đi trước cô, vừa muốn rời khỏi thì bị Lãnh Mai nhẹ nhàng kéo tay hắn, cúi đầu nói:
- Chúng ta đi chung đi.
Gió xuân ấm áp, trong màn đêm dày đặc, phòng làm việc trên lầu bảy của văn phòng Huyện ủy đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người các các ban ngành ở lại tăng ca. Bên ngoài tòa nhà cơ quan, ánh đèn màu lập lòe của thị trấn cũng rất tình tứ.
Lãnh Mai quay đầu lại nhìn ký túc xá, khẽ thở dài, bước chậm xuống bậc thang.
Hai người cùng lên xe Lãnh Mai. Xe rời khỏi cửa cơ quan, chạy về hướng tiểu khu. Đến dưới lầu, Lãnh Mai nhìn An Tại Đào, dịu dàng nói:
- Lên nhà tôi uống chén trà đi, tôi còn có vài việc phải nói với anh.
- Ở đây cũng không có người ngoài, anh thành thật nói cho tôi biết, anh hiện tại đang nghĩ gì?
Lãnh Mai nắm chặt ly thủy tinh, trong ly thủy tinh ấy là hơn nửa ly rượu nho đỏ như máu. Khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng, ánh mắt mềm mại đong đưa. Ánh đèn từ tường phòng khách chiếu xuống mờ ảo, làm cho khắp người cô được bao quanh bởi một quầng sáng mờ mờ, rất mê ảo.
- Không có.
An Tại Đào thong thả tựa vào sô pha, nhún vai.
- Như Hồ Linh Linh đã nói, chúng ta hiện tại chỉ có thể tận nhân lực mới biết được mệnh trời. Thành hay không, không phải do tôi hay cô quyết định được. Tôi định sẽ tìm hiểu tình hình trước rồi mới quyết định.
Thật ra An Tại Đào đã có ý tưởng bước đầu, nhưng ý tưởng này còn chưa hoàn thiện, tất nhiên hắn sẽ không nói với Lãnh Mai. Dù sao, đối với chuyện này, hắn ôm một nguyên tắc: làm hết sức, thuận thế mà làm, thành hay không còn phải xem tình hình phát triển.
- Một chút cũng không có?
Lãnh Mai truy vấn.
- Không có.
Đuôi lông mày Lãnh Mai khẽ giật. Cổ cô như cứng lại, nước mắt lưng tròng, cúi đầu nói:
- Nếu anh giúp tôi lần này, tôi sẽ cảm kích anh cả đời.
Giọng nói của Lãnh Mai vô cùng dịu dàng. Trong sự dịu dàng ấy còn xen lẫn một ít cảm xúc khác thường bên trong. Khuôn mặt xinh đẹp của cô dường như xấu hổ, dường như e thẹn, nửa thân trên hơi nghiêng về phía trước, bộ ngực đầy đặn khẽ rung động, mái tóc đen mượt rối tung rơi xuống, vương trên chiếc áo len trắng muốt, hai bàn tay thon dài như ngọc đặt trên đầu gối, dưới ngọn đèn chiếu rọi, tạo thành một bức tranh mỹ nữ mờ ảo.
An Tại Đào trong lòng kêu đánh “bộp” một tiếng, thầm nghĩ cô gái này có ý với mình, sao lại thế được?
Đột nhiên hắn cũng cảm thấy mờ mịt, không muốn nhìn vào ánh mắt long lanh của Lãnh Mai, nghiêng đầu qua một bên, “khụ khụ” ho khan hai tiếng.
Ho gì chứ!
An Tại Đào không muốn ngồi chung phòng với Lãnh Mai. Loại không khí mờ ám không giống mờ ám dịu dàng không ra dịu dàng này khiến trong lòng hắn cảm thấy rất mất tự nhiên.
Hắn đứng dậy cười cười:
- Bí thư Lãnh, cũng sắp 9 giờ rồi, còn chưa ăn cơm. Tôi cũng hơi đói bụng rồi, cô có ăn không? Ra ngoài ăn chút gì đi! Nếu cô không ăn thì tôi đi trước.
An Tại Đào vốn chỉ buột miệng khách sáo nói với Lãnh Mai hai câu, nhưng thật không ngờ Lãnh Mai lập tức đứng dậy, mặc áo khoát vào, cười cười.
- Được, ra ngoài ăn cơm.
Dưới ánh đèn đường sáng rực, xe cộ lui tới như mắc cửi trên đường, An Tại Đào và Lãnh Mai mỉm cười sóng vai nhau, cùng đi đến một quán ăn cách đó không xa.
Mã Hiểu Yến chạy chiếc xe máy của cô từ phía đối diện tới. Đột nhiên cô thấy bóng dáng An Tại Đào và Lãnh Mai đang đi chung, không khỏi có chút kinh ngạc. Ngẫm nghĩ một chút, cô quay đầu xe lại nơi ngã tư đường, kéo sụp vành nón xuống.
- Đây chỉ là quán ăn nhỏ, không phải là khách sạn lớn kiểu cách, Bí thư Lãnh có thể vào không?
An Tại Đào chỉ vào bảng hiệu quán ăn đang chớp tắt cách đó không xa, thản nhiên cười hỏi.
Lãnh Mai nghe được trong giọng nói của An Tại Đào có phần trêu chọc, liếc hắn, cũng không nói gì, chủ động đi nhanh về phía quán ăn.
An Tại Đào thoáng dừng một chút, định bước theo sau, lại vô tình nhìn thấy Mã Hiểu Yến đang cưỡi xe máy nhìn về phía mình, cả cười, vẫy tay với cô ta, sau đó liền đuổi theo.
Lãnh Mai vừa bước vào cửa, vừa quay đầu lại nhìn lướt qua bóng dáng Mã Hiểu Yến cưỡi xe máy càng lúc càng xa. Ánh mắt có chút biến ảo. Cô thản nhiên nói:
- Là Chủ nhiệm Mã sao?
An Tại Đào cười:
- Hình như vậy, thấy bóng lưng thì hình như vậy.
Lãnh Mai đột nhiên cười, cúi đầu nói:
- Anh dường như không thích ở cùng một chỗ với tôi phải không?
Hả! An Tại Đào còn chưa kịp trả lời, Lãnh Mai đã đẩy cửa bước vào.