Quan Thanh

Chương 333: Ngăn cơn sóng dữ - Ứng biến

Trước Sau

break
Trên đường An Tại Đào chạy tới Huyện ủy lại nhận được điện thoại của Lãnh Mai, nói là Thành ủy triệu tập họp khẩn cấp. Không biết làm thế nào, hắn đành đến Huyện ủy đón Lãnh mai rồi cho xe quay đầu chạy như bay đến Phòng Sơn.

An Tại Đào không ngờ Lãnh Mai không mang theo xe mà lên ngồi xe của mình. Hắn càng không ngờ chính là, Lãnh Mai thái độ khác thường không ngồi ở vị trí ghế lái phụ mà ngồi ở ghế sau cùng với hắn.

Không phải là chán ghét đàn ông sao? An Tại Đào trong lòng than thầm, nhưng thần sắc vẫn yên ổn.

- Vốn muốn bàn bạc với anh nhưng hiện tại xem ra không còn thời gian. Lãnh đạo thành ủy tìm chúng ta đến, khẳng định là vì chuyện nhà máy rượu Quy Ninh. Chúng ta phải bàn trước một chút, hình thành một ý kiến chung, không để xảy ra sự cố trước mặt lãnh đạo.

Có Hoàng Thao ở đó, thần sắc Lãnh Mai vô cùng bình tĩnh, chỉ có điều ánh mắt xao động, khuôn mặt ửng đỏ, giọng nói thì dường như không còn sức lực đã bán đứng cô, cho thấy hiện giờ cô đang lo sợ bất an.

- Chúng ta phải tìm một biện pháp ứng biến, nếu không…

Lãnh Mai thở dài một tiếng, không nói tiếp. Nhưng An Tại Đào kỳ thực lại rất hiểu ý tứ của côn.

Kỳ thật, đối với Lãnh Mai mà nói, tuy rằng sự tình lớn như vậy, nhưng nếu muốn bảo vệ chức quan của mình hẳn không phải vấn đề gì lớn. Gần nhất có cái lồng Trương Bằng Viễn ở thành ủy, xa hơn thì có Phó bí thư Tỉnh ủy Ma. Có hai tầng lãnh đạo che chở đủ để cô vượt qua trận này.

Đây là nguyên nhân quan trọng mà thái độ của lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đối với nhà máy rượu Quy Ninh mềm mỏng như vậy. Nếu là cán bộ khác, e là sớm đã bị Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi mắng mục nát đầu.

Nhưng mà tình trạng hiện tại cũng không phải là điều Lãnh Mai mong muốn. Đầy cõi lòng tin tưởng đến Quy Ninh, một lòng muốn chứng minh năng lực của mình, nhưng sắp đến thời điểm thành công cuối cùng lại bị một đòn mạnh như thế này, lập tức từ trên mây xanh ngã xuống đáy vực, cảm giác này không phải là điều mà Lãnh Mai có thể chịu đựng được.

Cô rất không cam lòng, nhưng còn có thể làm gì?

Người tính không bằng trời tính. Không chỉ có Lạnh Mai mà đối với chuyện nhà máy rượu Quy Ninh này, An Tại Đào cũng cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, đối với An Tại Đào mà nói, kết quả như vậy là kết quả tốt nhất. Tại thời điểm hiểm nguy này, hắn đứng ra ngăn cơn sóng dữ, đủ để lộ rõ năng lực của hắn, mà về phương diện khác, nhà máy rượu Quy Ninh còn chưa tới nỗi hoàn toàn không có thuốc chữa. Khi hắn thao tác cũng tránh khỏi rất nhiều khó khăn.

Không hề nghi ngờ, khi việc này được giải quyết, An Tại Đào sẽ có chiến tích chói mắt. Giờ phút này, tâm tính An Tại Đào cũng dần dần thay đổi, hắn cảm thấy nhà máy rượu Quy Ninh không phải là không có thuốc chữa, thậm chí có lẽ còn có thể cải tử hồi sinh.

Vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là làm thế nào để làm nhạt đi ảnh hưởng tiêu cực của việc này đối với nhà máy rượu Quy Ninh, tránh cho nhà máy vì không có thị trường mà sản phẩm bị tồn đọng lại, làm thâm hụt tài chính nghiêm trọng. Một khi như thế thì không còn cách nào khác là phá sản và đóng cửa.

Nhưng rất khó! An Tại Đào trong lòng thở dài. Hai ngày nay hắn đều nhận được tin tức là Nhà máy rượu Quy Ninh đang gặp phải trận song trả hàng trên diện rộng, các đại lý bán hàng đều đang yêu cầu trả lại hàng.

Tuy rằng sự việc xảy ra trong thời gian ngắn, nhưng thị trường đã bị co nhỏ lại nghiêm trọng, ngoại trừ trong Tỉnh còn có một số thị trường Tỉnh ngoài, trên cơ bản đều bị tẩy chay.

Mà ngân hàng cũng đang rục rịch xin niêm phong các tài sản cố định có lien quan của nhà máy rượu Quy Ninh, tránh cho đến lúc đó ngân hàng cho vay mất cả chì lẫn chài.

Thấy An Tại Đào có chút thất thần, Lãnh Mai không kìm nổi kéo kéo cánh tay hắn. An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, quay đầu sang nhìn Lãnh Mai một cái.

Hắn cũng hiểu được, trải qua sự kiện này, tuy rằng vị trí Bí thư huyện ủy của Lãnh Mai không bị bãi miễn, nhưng trong lòng lãnh đạo thành phố thậm chí trong lòng cán bộ, quần chúng của Huyện, cô đã bị mất điểm lớn. Về sau, ngay cả khi An Tại Đào không chủ động chèn ép thì quyền uy của cô khó có thể khôi phục lại được.

Nghĩ đến đây, An Tại Đào có chút suy tư.

Dù sao, trong quan trường, tất cả mọi người đều hiểu rõ, sự điên cuồng hôm nay của Trương Quốc Lực và nhà máy rượu Quy Ninh có quan hệ mật thiết với sự dung túng của Lãnh Mai. Nói cực đoan một chút, Lãnh Mai chính là cái motor dẫn hướng của nhà máy rượu Quy Ninh. Đương nhiên, ngay cả khi không có Lãnh Mai trợ giúp, dưới quan niệm của Trương Quốc Lực về phát triển kinh tế, nhà máy rượu Quy Ninh sớm hay muộn cũng có ngày này, thậm chí lâm vào nguy cơ nghiêm trọng hơn nữa.

Nếu không, ở kiếp trước của An Tại Đào, nhà máy rượu Quy Ninh sẽ không bởi vì thâm hụt tài chính mà bị phá sản đến mức phải đóng cửa, mà bản thân Trương Quốc Lực cũng chuốc lấy kết cục tự sát bi thảm. Kiếp trước, không có Lãnh Mai trợ giúp.

An Tại Đào không trựu tiếp trả lời Lãnh Mai, chỉ thở dài:

- Bí thư Lãnh, bất kể là một nhà máy hay một quốc gia, kỳ thật sự thành bại đều quyết định ở trong tay một người. Người dẫn đường đi sai lối. kết cục sẽ là bại vong. Cho nên, bí thư Lãnh, cô cũng không nên tự trách mình quá. Nói thật, có cô hay không có cô, nhà máy rượu Quy Ninh cũng sẽ như vậy thôi.

Nghe được chút ý tứ an ủi của An Tại Đào, Lãnh Mai trong lòng thấy dao động, cô ngây người si ngốc nhìn An Tại Đào, ánh mắt biến ảo, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng.

- Thế này đi, chúng ta nhất định phải tỏ thái độ đối với lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

An Tại Đào vịn tay vào cửa xe, thấp giọng nói:

- Ý kiến của cá nhân tôi là nghiêm túc xét xử, trước tiên nghiêm trị theo pháp luật những người có trách nhiệm liên quan, làm cho mọi người thấy chúng ta rất công minh, sau đó mới nghĩ biện pháp cứu trợ.

Lãnh Mai gật gật đầu, trong mắt lóe lên tia phức tạp rồi biến mất:

- Tôi đồng ý với ý kiến của anh. Trương Quốc Lực tạm thời cách chức đợi điều tra. Mấy nhân viên tham gia bạo lực chống đối phóng viên phỏng vấn sẽ do cảnh sát xử lý.

Hai người đến thành phố, ra ngoài dự liệu của An Tại Đào chính là Thành ủy không phải tổ chức hội nghị thường vụ và cho bọn họ dự thính mà là Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi dưới hình thức tổ chức nói chuyện, một mình tìm hai người họ mở một cuộc họp nhỏ.

Cái này có ý nghĩa gì? An Tại Đào trong lòng nhảy dựng. Quả nhiên!

Điều này có ý nghĩa thành phố sẽ không nhúng tay vào việc này. An Tại Đào không kìm nổi liếc nhìn Lãnh Mai một cái, thầm nghĩ xem ra ở Tỉnh vị Phó bí thư Ma rất nể mặt Trương Bằng Viễn. Hắn cũng biết rằng, Trương Bằng Viễn chính là người trong hệ thống của Phó bí thư Ma. Nếu không có việc phân tranh giữa Phó bí thư Ma và Chủ tịch tỉnh Nguyên Cương, liệu ông ta có thể đạt được vị trí nhân vật số một của một thành phố cấp 3 hay không thì thật sự là rất khó nói.

Phải biết rằng, ở thành phố ra mặt hay là không ra mặt, giữa hai việc này khác nhau rất lớn.

Nếu Thành phố tổ chức tổ tham gia điều tra, bản than Lãnh Mai sẽ trở thành đối tượng “Bị điều tra” và bị xét hỏi. Mặc kệ nói như thế nào, cô đều khó chối bỏ được sai lầm này. Nhưng nếu thành phố buông tay, để mặc cho huyện Quy Ninh tự tiến hành điều tra, cái này cho thấy Thành phố muốn cho Lãnh Mai một cơ hội lập công chuộc tội, hơn nữa cũng bỏ qua trách nhiệm lãnh đạo của cô.

Có thể nhì ra, bản thân Lãnh Mai cũng có chút không ngờ. Cô đương nhiên rất rõ dụng tâm của Trương Bằng Viễn, không khỏi cảm kích nhìn ông ta, tâm tình phức tạp hỗn loạn.

Trương Bằng Viễn trong lòng thở dài, thầm nghĩ: “Cô bé này thật hiếu thắng, chỉ biết cái trước mắt. Cũng may là có Phó bí thư Tỉnh ủy Ma, cháu mới không bị bãi miễn chức vụ. Chỉ có điều giờ đã làm ra nhiễu loạn như vậy, ngay cả có ta bảo vệ cháu thì tiền đồ của cháu cũng chịu ảnh hưởng rất lớn”.

Trương Bằng Viễn thầm than một hồi, đem ánh mắt chuyển hướng sang An Tại Đào, trong lòng âm thầm tán thưởng, gật gật đầu.

Bởi vì khi Lãnh Mai đến Quy Ninh, đối với cục diện Quy Ninh, ông ta cũng có vài phần hiểu biết. Ngay từ đầu, An tại Đào khôgn ngừng “Làm trái” với ý Lãnh Mai, Trương Bằng Viễn còn tưởng rằng đây là phân tranh quyền lực giữa hai người trẻ tuổi. Tuy rằng không để trong lòng nhưng cũng có cái nhìn. Nếu không có sự việc của Nhà máy rượu Quy Ninh, ông ta cũng chuẩn bị cảnh tỉnh hai người.

Nhưng sự thật chứng minh, cái nhìn của An Tại Đào là chính xác.

Tuy rằng hai người đều rất ưu tú, nhưng Lãnh Mai so với An Tại Đào còn kém hơn một chút. Trương Bằng Viễn lại là thầm than, quay đầu lại trao đổi một ánh mắt với Trương Thắng Lợi, sau đó mới trầm giọng nói:

- Hôm nay, tôi và Chủ tịch thành phố Trương tìm hai người đến là muốn hỏi về thái độ và biện pháp xử lý vấn đề. Được rồi, sự việc đã xảy ra, giờ cũng phải lúc tức giận hay trốn tránh trách nhiệm. Đồng chí tiểu An, cậu trước tiên nói ý của cậu xem.

Ngay trước mặt hai lãnh đạo chủ chốt của thành phố, An Tại Đào tự nhiên là phải bày ra thái độ tôn trọng nhân vật số một, hắn quay đầu lại nhìn Lãnh Mai một cái, gật gật đầu rồi mới nói tiếp:

- Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Trương, tôi với Bí thư Lãnh đã trao đổi rồi, Huyện ủy cho rằng, chúng ta trước mắt cần phân hai bước tiến hành. Bước đầu tiên, điều tra làm rõ việc này, những người có liên quan tạm thời cách chức, phải đưa ra pháp luật thì đưa ra pháp luật, tuyệt không nuông chiều. Trong thời gian ngắn nhất cho dự luận và giới truyền thông thấy chúng ta rất công đạo, bình ổn sự phẫn nộ của dư luận. Bước thứ hai, chỉnh đốn lại nhà máy rượu Quy Ninh, Trương Quốc Lực tạm thời cách chức đợi thẩm tra, đồng thời làm tốt công tác hỗ trợ nhà máy rượu.

- Ý của cậu tốt lắm.

Trương Bằng Viễn gật gật đầu, lại nhìn phía Lãnh Mai, Lãnh Mai xấu hổ cười cười:

- Bí thư Trương, Chủ tịch thànmh phố Trương, ý kiến đề xuất của đồng chí An Tại Đào chính là quyết sách của Huyện ủy.

Trương Thắng Lợi im lặng cũng gật gật đầu:

- Đồng chí Lãnh Mai, đồng chí tiểu An, nếu hai người đã có phươn án ứng biến rồi thì rất tốt. Tôi chỉ muốn nhắc nhở thêm rằng chuyện này ảnh hưởng rất lớn, lãnh đạo ở Tỉnh thậm chí là Trung ương đều rất chú ý. Thời điểm này, tôi hy vọng hai người có thể đoàn kết, xử trí phải quyết đoán, thận trọng, giải quyết ổn thỏa, không để ảnh hưởng đến cục diện Quy Ninh.

- Sự tình khẩn cấp, đừng nói gì vô nghĩa. Đối với việc này, thành phố có hai nguyên tắc, hy vọng hai người nắm chắc. Thứ nhất, ý kiến của tôi và Chủ tịch Thành phố Trương là đồng chí Lãnh Mai ổn định cục diện Quy Ninh, làm các công tác hàng ngày. Huyện cần thành lập một tổ công tác ứng biến do đồng chí An tại Đào làm tổ trưởng, toàn quyền phối hợp xử lý. Đồng chí tiểu An, cậu tạm thời gác lại các công việc khác, tập trung tinh lực xử lý tốt chuyện này. Đồng chí Lãnh Mai phải toàn lực phối hợp. Đồng chí tiểu An, đây là khảo nghiệm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với cậu, cũng là tín nhiệm cậu. Không giấu gì cậu, đây cũng là ý của lãnh đạo tỉnh.

Trương Bằng Viễn lời kia vừa thốt ra, tâm tình của An Tại Đào và Lãnh Mai không giống nhau. Đây là sự tình An Tại Đào đã đoán trước, Lãnh Mai có liên quan đến việc này nên không tiện ra mặt xử lý. Vào lúc này, chỉ có An Tại Đào là thích hợp nhất.

Còn đối với Lãnh Mai, không hề nghi ngờ là địa vị Bí thư Huyện ủy của mình đã bị giảm sút còn An Tại Đào lại bay lên cao, cô không kìm nổi liếc nhìn An Tại Đào, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng nói không rõ là tư vị gì. Tuy nhiên, cô không hề ghen tỵ, chỉ thấy tiếc nuối và cô đơn, thậm chí có một tia vui mừng.

Trong tiềm thức của Lãnh Mai, chính mình là người gây ra tai vạ, khiến người đàn ông mình thích đi dập tắt lửa, coi như là một kết quả cô có thể chấp nhận được.

- Vâng!

Lãnh Mai ngắn gọn trả lời. An Tại Đào cũng im lặng gật đầu.

Ánh mắt nghiêm nghị của Trương Bằng Viễn thu trở về, thanh âm cũng dần trở nên hòa nhã hơn:

- Nguyên tắc thứ hai cần hai người nắm chắc chính là tận lực cứu nhà máy rượu Quy Ninh, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không thể để doanh nghiệp này đóng cửa. Còn có hơn một ngàn công nhân viên chức chờ ăn cơm, còn liên quan đến phát triển kinh tế, đến ổn định xã hội, ngàn vạn lần không thể qua loa sơ suất. Đồng chí tiểu An, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất tin tưởng cậu, hy vọng cậu có thể phát huy hết năng lực của mình, giải quyết tốt đẹp việc này.

An Tại Đào mày căng thẳng, đột nhiên cười khổ nói:

- Bí thư Trương, ngài với Chủ tịch thành phố Trương miễn chức của tôi đi, tôi về làm phóng viên còn hơn.

Trương Bằng Viễn ngẩn ra, Trương Thắng Lợi tiếp lời, cười nói:

- Đồng chí tiểu An, không cần căng thẳng. Vụ tai nạn mỏ huyện Cốc Lan năm trước cậu đã giải quyết rất tốt, trong thời gian ngắn đã xoay chiều dư luận, giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực của dư luận với Phòng Sơn chúng ta. Tôi với Bí thư Trương đã bàn bạc rồi, thấy rằng cậu có năng lực nên mới giao cho cậu trọng trách này.

Đương nhiên, nếu cậu cố gắng làm việc và có thành tích tốt, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, thậm chí Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều sẽ rất coi trọng.

Trương Thắng Lợi đứng dậy, vô cùng thân thiết vỗ vỗ bả vai An Tại Đào.

An Tại Đào cũng đứng dậy, nói:

- Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Trương, vấn đề của nhà máy rượu Quy Ninh rất nghiêm trọng, không chỉ có sự vụ này. Trương Quốc Lực ngày càng điên cuồng mở rộng sản xuất, đã vay tới hơn hai trăm triệu. Hơn nữa, bọn họ cũng tham ô tài chính, điên cuồng tiến hành đầu cơ quảng cáo, chiếm dụng nguồn tài chính quá lớn. Như vậy, bất kể cứu vãn như thế nào, lượng tiêu thụ trên thị trường của nhà máy rượu Quy Ninh khẳng định sẽ giảm xuống. Cứ như vậy, ngay cả tài chính của bản thân nhà máy cũng quay vòng không được. Rút dây động rừng, chỉ cần tài chính bị đứt gãy thì bọn họ cũng phá sản.

Trương Bằng Viễn thở dài một cái, không kìm nổi ánh mắt bực bội nhìn Lãnh Mai.

Lãnh Mai sắc mặt đỏ lên, xấu hổ ngồi ở đó, một câu cũng không nói nên lời.

Trương Thắng Lợi lại vỗ bả vai An Tại Đào, trầm giọng nói:

- Khó khăn rất nhiều, rất lớn. Điểm này Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều hiểu được. Nhưng cho dù có khó khăn đến thế nào, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng phải cố gắng đến cùng.

- Đồng chí tiểu An, đồng chí Lãnh Mai, hai người có tin tưởng hay không?

Trương Bằng Viễn châm một điếu thuốc, tiện tay ném bao thuốc cho An Tại Đào:

- Hút thuốc đi, cứ thả lỏng, đừng quá căng thẳng.

- Xin lãnh đạo yên tâm.

Lãnh Mai định tỏ thái độ, đột nhiên nhớ tới cái gì lại xấu hổ ngậm chặt miệng, quay đầu lại nhìn An Tại Đào, trong mắt phóng ra một tia “thỉnh cầu”.

An Tại Đào cắn chặt răng, cúi đầu nói:

- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ tận lực cố gắng.

Trương Thắng Lợi cười ha hả, chỉ chỉ An Tại Đào:

- Thằng nhóc tinh quái, nói cho cậu biết, đừng chơi chữ với tôi và Bí thư Trương, cậu không phải tận lực cố gắng mà còn phải đạt được hiệu quả lớn nhất. Yên tâm đi, nếu lực lượng ở Huyện không đủ, Thành phố cũng sẽ ủng hộ công tác của cậu.

An Tại Đào lại cười khổ nói:

- Vâng!

Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi sóng vai đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn An Tại Đào và Lãnh Mai đang chậm rãi bước đến bãi đỗ xe.

Trương Thắng Lợi ha hả cười cười:

- Bí thư Trương, không biết lần này anh chàng này lại có thể mang đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ không.

Trương Bằng Viễn nhún vai:

- Cứ chờ xem sao. Lão Trương à, tôi có một dự cảm, nếu ngay từ đầu An Tại Đào đã phản đối nhà máy rượu Quy Ninh mù quáng khuếch trương thì theo như những gì tôi hiểu về cậu ta, cậu ta khẳng định là sớm đã có ý tưởng.

Trương Bằng Viễn lắc lắc đầu:

- Lão Trương à, vấn đề lần này của Nhà máy rượu Quy Ninh không phải vấn đề tài chính, thương hiệu của bọn họ đã bị hủy hoại, nếu vấn đề này không được giải quyết thì có đầu tư tài chính cũng đều là múc nước đổ đi mà thôi.

- Được rồi, cứ xem ý trời ra sao.

Trương Thắng Lợi thở dài một tiếng, vốn định nói mấy câu về vấn đề của Lãnh Mai, nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Trương Bằng Viễn đành nuốt lại vào bụng.

Trương Bằng Viễn cũng là đang nhớ tới tối hôm qua Phó bí thư Ma đã cho ông ta một trận. Gọi điện thoại đến, tuy rằng Lãnh Mai không chủ động tìm đến dượng của mình cầu xin giúp đỡ nhưng Ma Minh Lương lại chủ động ám chỉ Trương Bằng Viễn.

break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc