Nàng đâu phải người giàu có, lại chỉ có một thân một mình rời nhà đi xa, lúc này tốt nhất vẫn nên bớt phát thiện tâm thì hơn.
Nép trong phòng, nàng nhanh chóng ăn sạch bát cơm, sau đó hé cửa nhìn ra ngoài, thấy hành lang đã vắng vẻ, người người cũng tản đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng xách nồi xuống lầu, đến phòng nồi hơi múc nước rửa bát. Bếp lò thì vẫn chưa vội hoàn trả, bởi ngày dài trên thuyền vẫn còn, nàng vẫn cần dùng để nấu cơm.
Chỉ là, lần tới nên nấu gì đó đơn giản một chút thì hơn.
Nàng đối với trị an thời cổ đại vốn không có mấy cảm giác an toàn. Tuy Tống triều phồn thịnh, khách trên thuyền phần lớn cũng thuộc tầng lớp khá giả, ít có kẻ nghèo, nhưng nàng thân là nữ tử, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Thẩm Miểu thu dọn chén đũa xong, đang định ôm dao phay ngủ trưa một lúc, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ khe khẽ, như có như không, vừa do dự lại vừa dè dặt.
Nàng liền xách dao lên, khẽ lùi về phía sau cửa rồi chỉ hé một khe nhỏ, thò mắt nhìn ra ngoài.
Trước cửa đứng không ai khác, chính là tiểu thư đồng tròn trịa khi nãy từng nhìn chằm chằm vào bát cơm của nàng đến rớt cả nước miếng. Thấy nàng ló ra, cậu bé tròn vo liền bối rối nắm chặt lấy vạt áo, rồi cười nịnh nọt với nàng, đôi mắt lấp lánh đầy mong chờ.
Thẩm Miểu không mở cửa, chỉ dịu giọng hỏi:
“Tiểu đồng tử tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Đột ngột quấy rầy, thật thất lễ.” – Tiểu thư đồng mũm mĩm nghiêm trang, bắt chước dáng người lớn chắp tay thi lễ, sau đó móc từ trong ngực áo ra hai mươi đồng tiền, đưa lên trước mặt nàng, khẩn khoản nói:
“Nô tài tên là Nghiên Thư, ở ngay phòng bên cạnh. Nương tử vừa rồi nấu cơm thơm quá, nếu nương tử có chút rảnh rỗi, không biết có thể giúp chuẩn bị bữa tối cho Cửu ca nhi nhà ta được không?”
Lời còn chưa dứt, cái bụng tròn vo kia đã khe khẽ “ọt ọt” ngay trước mặt nàng.
3. Cà tím thịt vụn xào nấm hương
Trên thuyền cũng rảnh rỗi, Thẩm Miểu vốn đã lo lắng dọc đường chỉ có đi mà không có về, sau khi đến Biện Kinh còn phải chăm sóc cặp huynh muội của nguyên chủ, lỡ lúc ấy không có cơm ăn thì thật khổ.
Hiện giờ có cơ hội kiếm thêm chút lương thực, nàng cũng thấy lòng hơi động, liền hỏi thăm kỹ càng hơn với tiểu thư đồng kia.
Thằng bé này tuy trông lanh lợi, gan có vẻ lớn, nhưng tính tình lại được nuôi dạy rất ngây ngô. Chỉ mới vài câu đã kể tuốt tuột về "Cửu ca nhi" nhà mình, nói mà mặt mày rạng rỡ như trời thu, chẳng hề giấu giếm điều gì.
“Nhà ta đi Trần Châu thăm thân, sáng mai rời thuyền rồi.”
“Khéo thật! Cửu ca nhi nhà ta là người Biện Kinh, nương tử có biết chùa Khai Bảo không? Quốc Tử Giám nằm ngay bên cạnh đó! Cửu ca nhi không chỉ từ nhỏ đã thi đậu đồng tử thí của Quốc Tử Giám, mà năm ngoái còn được chọn vào Tích Ung Thư Viện, là thượng xá sinh đó! Chính là đứng đầu bảng thi đấy!”
Nghiên Thư nói đến đoạn ấy thì phồng ngực lên đầy tự hào, dáng vẻ như thể chính mình mới là người đi thi, chiếc mũi nhỏ hếch lên tận trời xanh.
Là người đọc sách ư? Thẩm Miểu nghe đến đây, lòng hơi khựng lại.
Ở thời Tống, bất kể hoàng gia hay dân gian, đều thích gọi con trai là “ca nhi”, để phân biệt thứ bậc trong nhà. Cái tên “Cửu ca nhi” trong miệng Nghiên Thư, hẳn là tiểu chủ nhân của cậu ta. Còn gọi là “ca”, thì e rằng vẫn chưa được phong quan.