Quán Mỳ Nhỏ Nơi Biện Kinh

Chương 10

Trước Sau

break
Quốc Tử Giám ở thời Tống địa vị cực kỳ cao, chẳng thua gì trường danh tiếng đời sau. Theo ký ức nguyên chủ để lại, Quốc Tử Giám chỉ tuyển chọn con cháu các quan kinh thành, điều kiện tuyển vô cùng nghiêm ngặt. Xem ra nhà bên cạnh không chỉ có thân phận tốt mà tương lai cũng đầy hứa hẹn.

Gia đình nghiêm chỉnh thì càng tốt. Hơn nữa, sáng mai người ta đã rời thuyền, chỉ nhờ một bữa cơm tối, chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Vậy thì giúp cũng chẳng sao.


Thẩm Miểu lúc này mới hơi yên tâm. Huống chi, vị “Cửu ca nhi” kia có thể nuôi dưỡng thư đồng bên mình thành một cậu bé trắng trẻo, mũm mĩm, ngây ngô như thế, đủ thấy gia phong rộng lượng, điều kiện sung túc, hẳn là người lương thiện, biết điều, có thể tin tưởng được.

Vì vậy, sau một thoáng suy nghĩ, Thẩm Miểu liền gật đầu đồng ý. Nàng mở cửa, cùng Nghiên Thư bàn bạc rõ ràng về tiền cơm, lại hỏi xem nhà bọn họ mang theo bao nhiêu lương thực, muốn ăn những món gì. Nghe nói bọn họ mang theo không ít loại bột mì tinh luyện đã rây vỏ và tạp chất, nàng liền tươi cười hỏi:

“Ta còn chút nấm hương phơi khô và thịt heo đã ướp sẵn, làm cho Cửu ca nhi nhà ngươi một bát canh bánh hấp nấm hương thịt vụn, được không? Nếu còn kịp, ta có thể bao thêm một lồng màn thầu nhân nấm nữa, thấy thế nào?”

Ban đầu, Nghiên Thư còn định xin nàng làm lại món cơm cà tím thịt băm thơm nức ban nãy. Nhưng nghĩ đến tâm trạng buồn bực hiện giờ của Cửu ca nhi, đúng là nên có một bát canh bánh nóng hôi hổi kèm mấy cái màn thầu để an ủi, hợp lý hơn nhiều. Thế là cậu bé lập tức đồng ý, còn lanh lẹ chạy về phòng, mang sang một túi bột mì trắng như tuyết giao cho Thẩm Miểu.

“Kia phiền nương tử vất vả rồi.” – Nghiên Thư nghiêm túc chắp tay thi lễ như người lớn, rồi mới quay người rời đi.

Thẩm Miểu đóng cửa lại, lật lật mười đồng tiền đặt cọc trong tay, lại nhìn xuống túi bột mì trắng muốt đặt bên chân, lòng đầy vui vẻ nghĩ thầm: Quá tốt! Không những tránh được bữa cơm tốn kém, lại còn được ăn ké một bữa ngon lành.

Nàng đã bàn bạc rõ ràng với Nghiên Thư: trừ đi năm văn tiền công, ba phần canh bánh tính chung, nàng cũng được chia một chén.

Chẳng phải vì nàng ham chút lợi nhỏ hay tham ăn, mà bởi thứ bột mì tưởng chừng phổ biến ở đời sau, đến thời Tống lại quý như vàng. Một đấu bột phải trả đến ba mươi văn, mà dân thường cơ hồ không có cơ hội đụng đến. Chỉ có quan lại hay con cháu thế gia mới đủ điều kiện ăn loại thực phẩm này.

Từ khi xuyên đến đây, ban đầu nàng bị giam trong phòng chứa củi, chịu đủ sự hành hạ của Vinh đại nương, mỗi ngày chỉ được ăn một cục bánh bột ngô khô khốc dễ sặc chết người. Sau khi thoát được khổ ải, vì tiết kiệm chi phí, nàng chỉ nấu cơm bằng gạo kê, gạo lứt… đã bao lâu rồi chưa được ăn một chén bột mì mịn màng dẻo thơm như thời hiện đại?

Vì vậy, với phần bột mì sang quý mà Nghiên Thư mang sang, Thẩm Miểu không ngần ngại bỏ ra nấm hương, rau củ và thịt heo của mình. Ngoài ra chỉ tính thêm chút củi lửa, nước nấu và công làm bếp. Ba phần tính tổng cộng 50 văn, Nghiên Thư đã đặt trước 10 văn tiền cọc.


Tiểu thư đồng đã hào phóng, sảng khoái như vậy, Thẩm Miểu cũng quyết định dốc chút bản lĩnh giữ nhà của mình để làm ra một bát mì thật chỉn chu cho đáng.

Hiện tại thời gian còn sớm, vừa hay có thể thong thả mà chuẩn bị.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc