Quán Mỳ Nhỏ Nơi Biện Kinh

Chương 6

Trước Sau

break
Muốn uống nước ấm, làm bánh bột ngô hay nấu cháo thì phải mượn bếp của lái thuyền, vậy nên còn phải trả thêm tiền nước, tiền củi, phí dùng bếp…

Chẳng trách người xưa nói: “Ở nhà thì tiết kiệm, ra đường thì phải tiêu!”

Dù sao tiền nào của nấy — khoang riêng nàng bỏ trăm văn thuê vẫn được xem là rộng rãi sáng sủa. Mỗi ngày còn được phát miễn phí một hồ nước ấm và một rổ than đen để sưởi.

Nàng phủi bụi lớp ván gỗ đã hơi ẩm mốc, trải lên tấm đệm của mình, rồi mở rương lấy ra một quả cà tím mập mạp tươi ngon, cùng gói giấy bọc miếng thịt ba chỉ tẩm ướp sẵn bằng dầu muối.

Lại xúc nửa bát gạo, ngâm trong nước ấm cho mềm.

Hôm nay xem như nàng và nguyên chủ cùng nhau ăn mừng một khởi đầu mới — Thẩm Miểu dự định mượn bếp trong khoang thuyền để làm cho mình một bữa cơm nóng: cơm trắng chan cà tím thịt kho thơm lừng!

Trên thuyền, người qua lại hỗn tạp, nàng đội nón mềm, cúi người chui ra khỏi khoang, cẩn thận khóa cửa lại, rồi men theo cầu thang gỗ hẹp dẫn xuống tầng dưới.

Dọc đường đi ngang qua hai gian phòng giường chung, cuối cùng đến được khoang sau cùng của thuyền — nơi đặt bếp lò.

Nơi này nóng hầm hập, đầy hơi nước mịt mù, khách thuyền chen chúc múc nước, mùi khói bếp, mùi đồ ăn lẫn lộn đủ kiểu, khiến người ta nghẹt thở như bị đè nén cả ngực.


Nồi hơi trong phòng không lớn lắm, người qua kẻ lại đông đúc, náo nhiệt. Người chèo thuyền đứng bên cạnh cái nồi hơi, lớn tiếng rao hàng:

“Nước ấm mới nấu đây! Nóng hổi vừa thổi vừa uống! Chỉ ba đồng một muỗng! Nước Trường Giang mát lạnh đây! Một đồng một muỗng! Rồi rồi, nhận của ngài ba đồng, mời vị tiếp theo!”

Nàng bị dòng người chen lấn đẩy dồn về phía trước, bất đắc dĩ phải nhập vào dòng người xô bồ ấy. Ai ngờ phía sau lại có một phụ nhân to béo đẩy mạnh, khiến nàng loạng choạng, vô tình giẫm trúng chân của một thiếu niên đang đứng phía trước.

Thiếu niên ấy trông chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo xanh giản dị, tuy mộc mạc nhưng lại toát lên khí chất như tùng như bách. Bị giẫm bất ngờ, hắn đau quá quay đầu lại, gương mặt vì đau mà hơi vặn vẹo, nhưng vẫn vô cùng thanh tú, khôi ngô.

Đôi giày vải hắn mang còn mới tinh, mép giày trắng sạch, vớ trắng bên trong cũng được hồ cứng, không vướng một hạt bụi. Vậy mà giờ đã in rõ dấu giày bẩn. Thẩm Miểu thấy vậy liền đỏ mặt, vội cúi đầu xin lỗi:

“Tiểu lang quân đừng trách, nơi này chen chúc đông người quá, ta không cố ý.”

Thiếu niên liếc nàng một cái, vội vàng quay mặt đi, nghiêng người xua tay:

“Không sao đâu, là ta mải suy nghĩ nên không chú ý, chẳng liên quan gì đến nương tử cả.”

Hắn tính khí cũng ôn hòa, còn nhận lỗi về phía mình. Thẩm Miểu thấy vậy liền cong mắt mỉm cười, cúi người cảm tạ. Thiếu niên lại cuống quít xua tay, rồi xoay người rảo bước rời đi.

Khó khăn lắm mới len được qua đám đông, nàng nộp tiền thế chấp để thuê một cái bếp lò cũ phủ đầy bùn đỏ. Người chèo thuyền dùng dây cỏ buộc lại, rồi đưa cho nàng xách theo. Ra khỏi phòng nồi hơi, nàng quay đầu nhìn lại, thấy vị thư sinh mua nước ấm cũng vừa rời khỏi đó.

Về tới gian nhà nhỏ của mình, Thẩm Miểu thở phào một hơi, xắn tay áo bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Trong khoang thuyền chỉ có một khung cửa sổ nhỏ. Than cháy trong bếp tỏa ra khói đen, mùi nồng nặc. Lo sợ ngộ độc khí trong phòng, nàng thở hổn hển dọn bếp ra gần cửa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc