Quán Mỳ Nhỏ Nơi Biện Kinh

Chương 22

Trước Sau

break
“Trời ơi, đại tỷ nhi, con có biết gì không? Nhà con bị cháy mất một nửa rồi! Cái ông đại bá tốt lành kia của con chỉ tới nhìn đúng hai lần, nghe nói phải bỏ ra bốn, năm chục quan tiền mới sửa lại được, thế là sợ quá, chẳng dám bén mảng tới nữa!”

“Còn nữa, con mau về mà lo đi! Tế ca nhi với Tương tỷ nhi nhà con bị ả bá nương nhẫn tâm kia đuổi thẳng ra khỏi nhà, vung cả chổi mà quét đi! Giờ hai đứa đáng thương lắm, co ro sống trong căn nhà dột nát, mưa gió lùa tứ phía, toàn nhờ xóm giềng cưu mang mới cầm cự qua ngày!”

“Không chỉ vậy đâu, Tế ca nhi từng phát bệnh nặng, người nóng hầm hập như lò than. Cố thúc của con phải cõng nó chạy suốt đêm đến y quán, đổ cả hai thang thuốc mới hạ sốt. Giờ còn chưa ngồi dậy nổi nữa kìa!”

7. Tế ca, Tương tỷ

Những lời vừa nghe khiến Thẩm Miểu sợ đến dựng cả tóc gáy. Không ngờ tình cảnh của hai đứa em lại còn thê thảm hơn cả những gì nàng tưởng tượng!

Nàng quay sang nhìn ba vị thím, ánh mắt đầy biết ơn chân thành, nắm lấy tay họ, nghẹn ngào nói:

“Đa tạ các thím đã thương xót mà chăm lo cho hai đứa em con. Đợi con yên ổn xong xuôi, nhất định sẽ tới từng nhà để tạ ơn thật hậu.”

Cố thím là người nhiệt tình nhất, sống ngay đối diện với nhà Thẩm gia, liền phẩy tay xua đi:

“Nói lời khách sáo làm gì, làng xóm bao năm nay với nhau mà! Con mau về mà coi Tế ca nhi với Tương tỷ nhi đi. Hai cái rương này cứ để Cố Nhị ca con khiêng về cho, con đừng có đụng tay vào!”

Thẩm Miểu luôn miệng cảm ơn, thật lòng giao rương hành lý cho họ, rồi lập tức rảo bước, men theo con hẻm nhỏ chật hẹp, nơi ngổn ngang đủ thứ đồ đạc cũ kỹ, bước nhanh về nhà.


Hẻm Dương Liễu Đông thực chất là con hẻm phía sau khu phố phía nam của Duyên Thu Phường, Biện Kinh. Nơi đây, nhà nào cũng dựng sát lưng vào phố, mỗi nhà đều có hai cửa: một cửa chính hướng ra phố xá, phần lớn đã được sửa sang, kết hợp với gian sảnh phía ngoài để làm thành các loại cửa tiệm khác nhau; cửa sau thì trổ ra hẻm nhỏ, là lối sinh hoạt thường ngày của gia đình.

Thẩm Miểu vừa bước vào hẻm được một đoạn đã nhận ra ngay căn nhà họ Thẩm. Nhà bị khói pháo hun đen sì, mái nhà sụp mất một nửa, tường vây chẳng còn nổi một mảnh, đất đầy gạch vụn, mái ngói vỡ nát la liệt.

Rõ ràng trong thư bà thím của nguyên chủ viết rằng hỏa hoạn cũng không lớn lắm, vậy mà giờ nhìn cảnh này, chẳng lẽ đây là cái gọi là "không lớn"?

May mà Biện Kinh dân cư đông đúc, việc phòng cháy cũng được quản lý rất nghiêm ngặt. Theo trí nhớ của Thẩm Miểu, cứ mỗi ba trăm bước dọc đường phố Biện Kinh lại có một trạm phòng cháy, ban đêm có năm phu binh thay phiên tuần tra. Trước sau mỗi con phố đều xây sẵn một vọng lâu bằng gạch chuyên để phát hiện hoả hoạn, lúc nào cũng có người canh gác. Dưới vọng lâu còn có đội sương quân chừng trăm người, mỗi khi có hỏa hoạn, bọn họ lập tức xách theo thùng nước đủ cỡ, thang, rìu, cưa, móc cứu hỏa… nhanh chóng chạy tới dập lửa.

Có lẽ nhà họ Thẩm may mắn được tuần bộ phát hiện kịp thời nên mới không lan sang các nhà xung quanh, nếu không chẳng những nhà cửa tiêu tan mà còn phải bồi thường tổn thất cho hàng xóm, đến khi ấy thì đúng là họa vô đơn chí.

Giờ thì đã cháy thành ra thế này, có nhìn nhiều cũng chẳng thể vãn hồi. Trong lòng Thẩm Miểu không khỏi nghĩ đến đệ đệ, muội muội của nguyên chủ, nàng bước từng bước lên đống tro tàn gạch vụn, lặng lẽ tiến vào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc