Sắp xuống đến chân cầu, Thẩm Miểu nhìn thấy một người bán rong toàn thân treo đầy những món đồ nhỏ bằng ngọc và trúc, liền vội nhờ phu xe dừng lại một lát. Nàng xuống xe, ghé mua hai cái chong chóng bằng trúc.
Người bán hàng miệng lưỡi nhanh nhẹn, nhiệt tình vừa biểu diễn cách chơi, vừa không quên giới thiệu:
“Ánh mắt nương tử thật tinh tường! Chong chóng trúc này, một văn được hai cái. Trúc chọn từ phượng dương già, chắc chắn bền đẹp, không sợ quăng rơi, không sợ ướt nước, chơi lâu vẫn tốt!”
Thẩm Miểu lựa chọn kỹ càng, nhớ tới hai đứa em nhỏ của nguyên thân, liền lấy một cái vẽ con rắn nhỏ, một cái vẽ con ngựa lớn. Mỗi cánh chong chóng đều được mài nhẵn bóng, không làm xước tay trẻ con. Một văn tiền hai món đồ chơi tinh xảo thế này, khiến nàng thật sự mở mang tầm mắt.
Phu xe ở bên cạnh cũng cười đùa:
“Vị nương tử này chắc là về nhà mẹ đẻ phải không? Ra ngoài một chuyến mà không quên mang quà về cho bọn trẻ, đúng là mẫu thân hiền từ, con cái có hiếu. Nhà nương tử sau này ắt sẽ hưng vượng thôi!”
“Xin mượn lời tốt lành của ngài.” Thẩm Miểu mỉm cười, không nói thêm gì, lại lên xe.
Cứ thế len lỏi trong đám đông, đi đường chen chúc mất hơn nửa canh giờ, phu xe cuối cùng cũng thở hắt ra một tiếng, dùng khăn treo trên cổ lau mồ hôi đầy trán, nói:
“Thẩm nương tử, đến Kim Lương Kiều rồi.”
Thẩm Miểu thanh toán tiền xe, phu xe còn cẩn thận giúp nàng dỡ xuống hai rương hành lý, đặt tại đầu ngõ phía sau cầu Kim Lương. Nơi này trồng mấy cây liễu lớn rủ bóng, vì thế được gọi là hẻm Dương Liễu Đông.
Chính là nơi nguyên thân lớn lên từ nhỏ.
Thế nhưng, đứng nơi thân thuộc này, Thẩm Miểu vẫn không có lấy một chút cảm giác an toàn. Trên đường đi, nàng đã nghĩ kỹ — nên đến xem tình hình quán Thẩm Ký Canh Bánh trước, rồi dò hỏi tin tức ở quê nhà, nắm rõ tình hình trong lòng, sau đó mới tới nhà đại bá đón hai đứa em nhỏ thì hơn.
Nàng vừa mới đặt hành lý xuống, thì dưới gốc liễu đầu ngõ, mấy phụ nhân đang ngồi thêu thùa tán chuyện liền đồng loạt nhìn sang.
Thẩm Miểu lấy chồng đã ba năm, ngoài lần về chịu tang vội vã, chưa từng trở lại lần nào. Cô gái nhỏ năm xưa được cha mẹ cưng chiều, nuôi nấng trắng trẻo đầy đặn, giờ đây đã gầy gò, tiều tụy đến mức khó nhận ra.
Bởi vậy, mấy người kia chỉ trừng mắt nhìn một lúc lâu, nhưng không ai dám lên tiếng gọi.
Thẩm Miểu thật ra đã sớm chú ý tới mấy người họ. Rất nhanh, nàng liền lần trong trí nhớ của nguyên thân ra được tên tuổi của ba vị đại nương kia. Lập tức, nàng rút khăn tay từ trong tay áo, đưa lên lau khóe mắt, mạnh tay một chút để đỏ hoe cả mắt, rồi nghẹn ngào cất tiếng:
“Cố thím, Lý thẩm nương, Phương thím, là con đây, Thẩm gia đại tỷ nhi đây mà! Mấy thím từ nhỏ đã nhìn con lớn lên, sao giờ lại không nhận ra con nữa?”
Vừa gọi, nàng vừa đưa khăn che mặt, bật khóc.
Ba vị đại nương lúc này mới đồng loạt à lên một tiếng, vội vàng vây lại, người nào cũng nắm lấy tay nàng mà khóc sụt sùi. Mỗi người một câu, thay nhau hỏi han, giọng đầy lo lắng:
“Ai chà, đại tỷ nhi, thím suýt nữa không dám tin là con đó! Sao con lại gầy nhom như que củi thế này, trời ơi... Lần này trở về cũng chẳng báo trước tiếng nào, thím còn định gọi Cố Nhị ca của con ra ngoại thành đón kia kìa!”