Hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi vội quay đi, không dám ngó thêm lần nào nữa.
Nữ tử ra khỏi cửa, mà hắn lại cứ nhìn chằm chằm thì còn ra thể thống gì? Nhất là đối với nữ tử, thanh danh mới là điều quan trọng nhất. Huống hồ gì hắn cũng sắp thành thân, nên dù là với bản thân hay với người khác, cũng phải giữ đúng chừng mực. Trong lòng càng không muốn vì chút dục vọng mà làm điều đường đột, liền dặn dò đi dặn dò lại với Nghiên Thư:
“Nam nữ khác biệt, không được hỏi nhiều. Ngươi chỉ cần đi nói lời cảm ơn rồi mang ít đồ về là được.”
Nghiên Thư đành miễn cưỡng gật đầu.
Không được ăn thêm món ngon như vậy nữa, trong lòng Nghiên Thư như bị ai bóp nghẹn, khó chịu không nói nên lời. Bởi thế, lúc Tạ Kỳ lại ra ngoài xách nước ấm chuẩn bị dùng rửa mặt buổi tối, Nghiên Thư đã nghẹn đến đỏ hoe cả mắt lẫn mũi. Sau khi rửa sạch hũ sành, chén đũa, lau chùi bàn ghế xong, hắn ôm hũ sành tới gõ cửa phòng Thẩm Miểu, nước mắt suýt rơi xuống.
Thẩm Miểu nhìn đứa nhỏ trước mặt mang vẻ mặt như sắp biệt ly sinh tử, cố gắng nhịn bi thương mà không khỏi bật cười. Nàng hỏi vài câu liền biết rõ ngọn ngành, càng thêm buồn cười mà không biết nên khóc hay nên cười.
“Cửu ca nhi nói, nữ tử bên ngoài không dễ gì giữ gìn thanh danh, chuyện danh tiết không thể coi thường, lời đồn đãi còn có thể dìm chết người. Hắn không cho ta hỏi nhiều… nhưng mà… nhưng mà ta thật sự còn muốn được ăn canh bánh tỷ làm, còn cả cơm lạc tô nữa, ta chỉ mới ngửi thấy mùi thôi, vẫn chưa được ăn miếng nào đâu… Ô… ô oa…”
Cuối cùng vẫn không nhịn được, nước mắt rơi lã chã.
Thẩm Miểu nhịn cười, ngồi xổm xuống, lấy khăn của mình lau nước mắt cho Nghiên Thư, vừa cười vừa nói:
“Cửu ca nhi nhà ngươi là người chính trực, vì vậy mới băn khoăn. Nhưng ta không phải xuất thân từ nhà cao cửa rộng, cũng chẳng câu nệ mấy chuyện lễ nghĩa ấy. Ngươi nếu muốn ăn món ta nấu, cứ tới hẻm Dương Liễu Đông ở Kim Lương Kiều, tìm quán ‘Canh Bánh Thẩm Ký’. Ta vốn mở quán ăn, cửa mở rộng rãi buôn bán đàng hoàng, không có gì là không thể hỏi.”
Nghiên Thư nghe xong liền nín khóc, mắt sáng rỡ: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật. Có điều, quán nhà ta trước kia bị cháy, vẫn chưa sửa lại xong. Ừm… có lẽ trước mắt sẽ dựng tạm một quán nhỏ ngay trên đường Kim Lương Kiều. Nếu ngươi không chê tay nghề ta vụng về quê mùa, thì cứ cùng Cửu ca nhi tới ủng hộ.”
Thẩm Miểu nói xong, hàng mi cong cong, không còn vẻ cẩn trọng dè dặt như lúc trước, mà vô cùng hào sảng, còn thoải mái nói luôn địa chỉ và kế hoạch của mình.
Sau này còn phải làm ăn buôn bán, sao có thể giấu giếm gì được? Nếu như ngày khai trương đã có thể kéo được vài khách quen, lại có người giúp nàng truyền miệng khen ngợi, vậy thì đúng là việc tốt không gì bằng.
Huống chi, Thẩm Miểu vốn đã có kinh nghiệm với mấy chuyện thế này, trong lòng đã nắm chắc tám phần. Vị "Cửu ca nhi" kia, nghe qua liền thấy giống y đúc những nam sinh đời sau có ánh mắt trong trẻo, sáng suốt – đúng chuẩn khách hàng tiềm năng, không sao, không sao cả.