Quán Mỳ Nhỏ Nơi Biện Kinh

Chương 16

Trước Sau

break
Nghiên Thư trơ mắt nhìn Tạ Kỳ — người xưa nay ăn cơm còn phải xông hương tắm rửa, nâng đũa như hành lễ — lúc này lại cúi đầu cắm cúi ăn một lèo sạch cả chén canh. Thậm chí đến chút củ cải sợi, dưa leo và cải trắng trong đáy chén cũng không bỏ sót.

Hắn ngẩn người, [vừa rồi là ai mạnh miệng bảo không ăn vậy?]

— “Canh bánh này...” Tạ Kỳ ăn đến mức mồ hôi vã ra trên trán, hắn ngồi thở hổn hển, lấy khăn lụa lau trán rồi chùi khóe miệng, sau đó mới thở phào đầy mãn nguyện:

— “Cái nước sốt này, đúng là tuyệt phối! Một chén xuống bụng, cả người đều khoan khoái, kỳ diệu thay!”

Nói đoạn còn xoa xoa bụng, tấm tắc:

— “Lâu rồi chưa ăn được món nào ngon đến thế. Vậy mà vẫn cảm thấy... chưa đủ!”

Nghiên Thư bật cười, hai tay nâng ra hai chiếc màn thầu nhân nấm, hớn hở nói:

— “Các đại nương đều bảo, Cửu ca nhi bây giờ đang đúng độ tuổi ăn khoẻ lớn nhanh, phải ăn nhiều một chút mới được đó!”


“Vị nương tử kia còn gói thêm hai cái bánh bao, tất cả đều cho Cửu ca nhi ăn rồi đó!”

Tạ Kỳ chỉ nhận lấy một cái. Tạ gia vốn là nhà giàu, bản thân hắn cũng chẳng phải chưa từng được nếm của ngon vật lạ. Sau phút giây bất ngờ vì món ăn ngon ngoài mong đợi, hắn dần lấy lại bình tĩnh, bật cười, đưa tay xoa đầu Nghiên Thư:

— “Ngươi đã tìm được món ngon như vậy, tất nhiên phải cùng ngươi ăn mới đúng đạo lý.”

Nghiên Thư mặt mày rạng rỡ:

— “Cảm tạ Cửu ca nhi!”

Hai người lại tiếp tục ăn màn thầu. Tạ Kỳ cắn một miếng, vỏ bánh mỏng, mềm, dai vừa đủ, lớp ngoài như tan ra trong miệng. Nhân thịt bên trong không biết đã được nêm thêm thứ gì, ngoài vị nấm hương và thịt vụn đậm đà, còn xen chút hương giòn giòn, thơm lừng.

Vị ngon lúc nãy lại lần nữa lan tỏa nơi đầu lưỡi, Tạ Kỳ ăn liền mấy cái, bụng no mà lòng vẫn còn thòm thèm. Không nhịn được, hắn khẽ lắc đầu cảm khái:

— “Nước tương này nấu thật khéo, đáng tiếc ngày mai tới bến Trần Châu là chúng ta phải lên đường rồi. Nếu không, thật muốn nhờ vị nương tử ấy làm thêm một hai vại đem về, biếu tổ mẫu thưởng thức. Cụ bà răng đã yếu, không ăn được đồ cứng, chắc hẳn sẽ rất thích món này để chan cháo.”

Phải rồi… ăn được bữa này cũng chẳng biết đến khi nào mới có dịp được thưởng thức lại mỹ vị như vậy!

Nghĩ đến đó, Nghiên Thư cũng tiếc đến không nỡ ăn nốt cái màn thầu trong tay, cầm bánh nhấm nháp từng miếng nhỏ như mèo ăn vụng. Bỗng nghĩ ra điều gì, mắt hắn sáng lên, khẽ nói:

— “Cửu ca nhi, nương tử kia cũng là người Biện Kinh, chi bằng lát nữa khi nô mang vại gốm sang trả, hỏi thử nàng ở đâu trong thành. Chúng ta sau này quay về Biện Kinh còn có thể tìm nàng mua thêm, được không?”

Tạ Kỳ lắc đầu:

— “Chưa từng quen biết mà đã dò hỏi chốn ở của một nữ tử, như thế là thất lễ.”

Nghiên Thư nghiêng đầu, bỗng chỉ vào dấu giày dính bẩn trên chân Tạ Kỳ, bật cười nói:

— “Cửu ca nhi sao lại bảo chưa từng gặp? Sáng nay nương tử kia còn dẫm lên chân ngài một cái kia mà.”

Tạ Kỳ sửng sốt, hoá ra là vị nương tử trẻ tuổi lúc đi múc nước ở phòng lò hơi?

Sáng sớm, hắn dẫn Nghiên Thư đi lấy nước nóng. Vì người đông, chen chúc, lại sợ Nghiên Thư nhỏ người bị đẩy ngã vào nồi nước thì nguy, hắn để cậu bé đứng đợi một bên, còn mình đi vào chọn mua. Không ngờ giữa dòng người xô đẩy, có một nữ tử lỡ dẫm lên chân hắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc