Lúc này, ôm chăn đệm ngồi dậy từ trên giường, nàng phát hiện qua ô cửa khoang thuyền, ngoài kia không còn là mặt sông mênh mông sóng nước nữa, mà là một bến tàu đông đúc, náo nhiệt vô cùng.
Xem ra đã đến Trần Châu – một trấn ven sông trọng yếu, không xa Biện Kinh.
Đi qua Trần Châu, lại ngồi thuyền năm sáu ngày nữa là có thể đến Thái Châu để đổi sang ngựa xe. Ước chừng thêm hai ngày đường, là đã có thể trông thấy cổng nam thành Khai Phong phủ hùng vĩ nguy nga.
Lúc này, thuyền vừa cập bến, vô số người kéo thuyền tụ tập ở đầu thuyền, có kẻ nửa người ngâm dưới nước, miệng hô lớn ra hiệu để giành thuyền. Thẩm Miểu nhìn một lát, biết mình cũng chẳng thể ngủ lại, liền dứt khoát dậy hẳn.
Trần Châu là một trấn thuỷ vận sầm uất, cả đêm không ngủ, cảnh tượng nhộn nhịp không ngớt. Dù trời còn chưa sáng, bên bến tàu đã treo la liệt những chiếc đèn lồng cao vút, khắp nơi thuyền bè tấp nập, người người đi lại không ngớt.
Nàng vừa búi lại tóc, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Ánh đèn lắc lư phản chiếu lên dòng người tấp nập: có phu kiệu đang gánh khách, có người bán rong rao hàng, người chọn mua hàng hóa, cả những người bán than hay đánh xe lừa... Đám người bán than xếp hàng trước từng lái đò, mong được tiếp cận các con thuyền ghé bến để bán được chút hàng.
Chỉ nhìn một lúc thôi, cảm giác buồn bực còn sót lại trong lòng Thẩm Miểu cũng theo đó mà tan biến.
Xuyên từ một thời đại văn minh vượt xa cổ đại tới nơi này, sao trong lòng nàng lại không có nhớ nhung, lo sợ và cả chút bất cam? Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng – cũng như bao kẻ dân đen tay trắng khác – vẫn phải cố gắng mà sống tiếp.
Thẩm Miểu lấy từ trong rương ra bàn chải lông heo cùng muối tre và hương nha, chuẩn bị rửa mặt.
Lúc mới đến Tống triều, nàng đã ngạc nhiên không ít. Hóa ra phim truyền hình đều là gạt người – nào là cổ nhân nhai cành dương, dùng mộc xỉ để lau răng cho sạch. Nhưng ở Tống triều này, cửa hàng bán bàn chải đánh răng và kem đánh răng đều rất phổ biến, chẳng thiếu chút nào.
Hơn nữa, hình dáng và cấu tạo của bàn chải đánh răng nơi đây lại giống với bàn chải hiện đại đến kỳ lạ! Cán dài làm bằng gỗ, đầu gắn hai hàng lông cứng — chỉ có điều những sợi lông này chạm vào thì hơi thô ráp một chút.
Dĩ nhiên, những bàn chải cao cấp hơn thì được làm từ ngọc, ngà voi, tay cầm còn khảm đá quý, chạm trổ hoa văn tinh xảo. Phần lông bàn chải cũng dùng nguyên liệu tốt hơn nhiều, nhưng nhìn chung hình dạng thì đều na ná như nhau, chỉ khác biệt về chất liệu mà thôi.
Nghĩ kỹ lại cũng phải — người xưa đâu phải người nguyên thủy, những món tinh xảo hơn họ còn làm được, huống gì chỉ là một cây bàn chải. Mà chi phí lại chẳng cao bao nhiêu.
Thẩm Miểu trước hết dùng muỗng nhỏ xúc một ít bột nha hương thoa lên răng, rồi mới bắt đầu đánh. Loại nha hương nàng dùng là loại rẻ tiền nhất, thành phần gồm muối tre, nhựa thông, phục linh… phơi khô, nghiền mịn, sau đó rây lọc cẩn thận mới cho vào bình. Vì thế mà có dạng bột.
Nghe nói, nha hương của giới quý tộc thì đắt đỏ hơn nhiều — họ dùng long tiên, nhũ hương, bạch đàn, cam tùng và nhiều loại dược liệu quý khác, tán thành bột rồi trộn cùng mật ong nấu chín thành dạng cao, đựng trong bình sứ. Khi dùng thì tiện chẳng khác gì kem đánh răng hiện đại, mà cũng sang trọng không kém.