Quan Hệ Mập Mờ

Chương 16: Làm em sướng hơn hay làm tay sướng hơn (H)

Trước Sau

break

 

Đây là lần đầu tiên Khương Tư nhìn thấy một Thẩm Độ như vậy.

Anh tựa nửa người vào đầu giường được bọc da, cơ thể thon dài, đôi chân rắn rỏi gồng căng lên, khẽ gập lại. Đôi mắt đê mê hơi đỏ lên, khóe miệng bị cô cắn rỉ máum cánh môi mỏng hơi sưng lên.

Kẻ cầm quyền lạnh lùng kiêu ngạo đã hóa thân thành nô lệ của dục vọng dưới sự chi phối của tình dục, cơ thể nhễ nhại mồ hôi, gọi tên cô: “Khương Tư, ngồi lên.”

Cô làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng lắc vai lượn lờ quanh cây gậy dựng đứng của anh, thi thoảng lại giả bộ loạng choạng để nụ hoa ngả mình lên đỉnh cậu em của anh, cùng với cảm giác trên lưng như có dòng điện chạy qua, cô đã dụ được tiếng hầm hừ khó lòng bỏ qua từ trong cổ họng anh.

 

Lạnh lùng và quyến rũ đối đầu nhau, bầu không khí vừa bí bách vừa cuồng nhiệt.

“Em trai Tiểu Thẩm à, cầu xin chị Khương đi, nói là em sai rồi, chị Khương sẽ cho chú em ngay, ngoan.” Cô bắt chước anh miết cằm anh, đôi mắt hồ ly ranh mãnh đảo qua đảo lại vật nam tính ấy.

Ngay cả hô hấp của Thẩm Độ cũng phải chững lại một nhịp, trong lòng muốn giải tỏa sự điên cuồng trĩu nặng mà anh đã kìm nén trong bốn tháng nay.

Anh cứ ngỡ thứ mình nhặt về nhà chỉ là con hồ ly con yếu ớt rơi vào vũng bùn trong ngày mưa, tắm rửa sạch sẽ, để bên mình chăm chút từng ly từng tí để tìm chút thú vui. Nào có có ngờ sau khi con hồ ly này vừa sạch sẽ xinh đẹp lại còn nghịch ngợm, chốc chốc lại chạy vào trong mưa. Vậy mà anh vẫn chẳng thể nào buông bỏ được, chỉ có thể chốc chốc lại bị cô chọc cho phát điên.

Nói cho cùng do được sống trong nhung lụa đã quen, cãi nhau thua còn bị trói lại, Thẩm Độ không chịu cúi đầu nhận thua, cắn răng chống đỡ.

Thực ra Khương Tư đã sớm lường trước được điều này, cô không cứng rắn nữa, lật người ấn vai anh xuống rồi thuận đà ngồi lên người anh.

Cô ưỡn hông tạo thành độ cong mỹ miều, “ưm” một tiếng cắn nuốt một đoạn côn thịt của anh.

Thẩm Độ đã nín nhịn bốn tháng trời, bản thân cô cũng không phải không như vậy.

Đóa hoa đột ngột bị nong ra rồi lấp đầy, truyền đến cảm giác đau xót đến nỗi con tim cũng phải run rẩy.

Cảm nhận được sự khó chịu của cô, Thẩm Độ không dám tùy tiện thúc hông lên nữa, sợ quá lâu không làm sẽ làm cô bị thương. Nhưng cô ăn được một nửa thì không nhúc nhích nữa, nằm nhoài lên ngực anh, cùng anh thở dốc.

Những tiếng rên rỉ kìm nén vốn được kìm lại càng ngày càng to, cô dướn người ưỡn ngực đưa vào miệng anh, thoáng chốc miệng anh đã bị ngực sữa lấp kín.

Cô kẹp chặt nơi ấy của anh, eo và đôi chân chuyển động lên xuống trái phải. Thẩm Độ không muốn thể hiện ra rằng mình không thể không có cô, nhưng chẳng thể nào kháng cự lại ham muốn bản năng.

Cánh tay bị trói muốn chống nửa người dậy nhưng cứ luôn thất bại, bụng dưới không chịu sai khiến chủ động đẩy vào hoa huyệt của cô, cả người đều bị cô kìm kẹp khó có thể kiềm chế được, chỉ ước gì có thể ngay tức khắc làm cô đến bật khóc mới thôi.

Cô bị anh thúc đến nỗi cả người mềm oặt, chủ động cúi xuống vươn lưỡi cho anh mút. Cô đánh son mùi mứt mơ, anh ghét nhất là vị ngọt nhưng vẫn mút mát say sưa, khóe môi hai người đều dính son và sợi tơ bạc trong suốt nối liền giữa hai đôi môi quấn quýt.

“Thẩm Độ, làm em sướng hay dùng tay sướng?” Khương Tư chính là như vậy, ở trước mặt Thẩm Độ không bao giờ biết chừng mực, rõ ràng bầu không khí vừa mới dịu đi, cô lại bắt đầu gây sự.

 

Cô hỏi xong nhưng Thẩm Độ không đáp, nhíu mày tiếp tục tiến vào nơi tuyệt mật của cô.

Nhưng cô không vui vẻ nữa, nhấc mông lên không để anh với tới.

“Khương Tư, em đừng quá đáng.” Khoái cảm bị cắt ngang, Thẩm Độ ôm một bụng tức nghẹn lên tận cổ họng, trong đầu nghiền ngẫm xem sau khi tay được cởi trói sẽ làm chết cô như thế nào.

“Em quá đáng chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng quá đáng.”

“Hết cách rồi, anh chiều mà ra đó.”

Không muốn phí lời với cô nàng không biết sống chết này nữa, tay không động đậy được nhưng chân thì có thể. Dù sao anh cũng là người thường xuyên tập thể hình, sau khi tìm được góc độ chuẩn anh nhanh chóng dùng đầu gối kẹp chặt người Khương Tư.

Bịt cái miệng kia lại bằng cách thức đơn giản mà thô bạo.

Cô hoàn toàn không khiêu khích sự cứng rắn của anh nữa, bắt đầu khóc lóc yếu đuối, tiếng “lập cập” phát ra từ hàm răng.

Thẩm Độ sướиɠ như chết đi sống lại, nâng cằm nhấp hông không ngừng một giây nào, đưa mình vào nơi sâu nhất trong cô, nhìn bụng nhỏ của cô gồ lên hình dáng gậy sắt của anh.

“Ưm... Thẩm Độ.” Cô gọi tên anh trong cơn mê loạn, nức nở nhìn thẳng vào mắt anh, nơi ấy có dáng vẻ lẳng lơ không thể cầm lòng được của cô. Có rãnh ngực do lồng ngực nóng bỏng của anh đè ép vào bầu ngực của cô, có gương mặt căng ra vì tình dục, có sự xâm lược và chiếm hữu được bày ra một cách trắng trợn.

Cô bắt đầu nhấp hông lên xuống, anh trực tiếp tung hoành ngang dọc.

Cuối cùng trên cơ thể mỹ miều của cô toàn là mồ hôi, đôi môi thắm đỏ và nốt ruồi nhỏ dưới mí mắt cũng lóe sáng. Thẩm Độ cố gắng ngồi thẳng dậy, hôn từ nốt ruồi đến nước mắt và tai của cô, hơi nóng hầm hập phả vào bên người cô, nóng đến mức cơ thể cô càng uốn éo lại, nhịp đưa đẩy dần tăng nhanh, nhanh đến nỗi mọi thứ trước mắt đều trở nên mông lung mơ hồ.

“Bảo bối, nhanh một chút.” Anh ra lệnh, khoái cảm bành trường, ngay cả giọng nói cũng khàn đi. Nếu lúc này cô thả hai tay của anh ra, cô nhất định sẽ bị anh đè eo xuống, chẳng thể vùng vẫy cũng chẳng thể trốn thoát được.

Hông liên tục đưa đẩy vừa sâu vừa mạnh, Khương Tư nước mắt giàn giụa, “ưm a” siết chặt hoa huyệt đến mức anh phải run lên. Anh cọ xát trên người cô, bên tai không ngừng vang lên: “Bảo bối nhanh lên, Khương Tư nhanh lên chút.”

Khoái cảm nghiêng trời lệch đất kéo đến trong từng tiếng giục giã, cô bấm móng tay vào bả vai anh, anh cắn vào xương quai xanh của cô, dòng tinh hoa nóng bỏng bắn toàn bộ vào miệng tử cung, cơ thể đầm đìa mồ hôi, dịch tình yêu nhày nhụa giữa hai chân.

Sau khi nghỉ lấy hơi một lúc lâu mới có chút sức lực, Khương Tư khó khăn lật người lại, cởi áo sơ mi trên cổ tay anh. Thẩm Độ có được tự do, nhẹ nhàng hoạt động cổ tay. Anh tự biết ban nãy làm quá dữ dội, e là đã làm cô bị thương ở đâu đó, anh chẳng bận tâm cổ tay ứ máu, định bế cô lên để kiểm tra.

Ai ngờ còn chưa động vào cô thì bên người đã vang lên giọng nói lí nhí chẳng còn bao nhiêu hơi sức: “Thẩm Độ, anh chảnh chọe cái gì.”

“Có chảnh hơn nữa thì cũng phải cầu xin em nhanh hơn sao?”

“Chậc chậc chậc, tổng giám đốc của Thẩm Thị cũng có lúc cầu xin người khác cơ đấy.”

“Nể tình anh cầu xin em nên em tha thứ cho anh đấy, ngủ một lần xí xóa ân oán tình thù nhé.”

Sếp Thẩm hoàn toàn bị ghim lên cây cột sỉ nhục tức đến bật cười.

Sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, anh đưa người quay về Ung Giang Nhất Hiệu, làm từ cửa đến sofa, rồi từ phòng tắm đến mặt thảm, từ sáng đến tối, cho đến khi hoàn toàn tìm lại được mặt mũi mới thôi.

 

break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị

Báo lỗi chương