Thức dậy không đúng giấc ngủ của mình rất dễ khiến người ta nảy sinh ảo giác như đã cách một đời, ví dụ như lúc này…
Ánh trăng vào lúc bốn giờ sáng yên tĩnh kéo dài, đường chân trời vào rạng sáng như muốn chia cắt mộng cảnh và hiện thực.
Từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài có thể thấy đường chân trời xám xịt bị những tòa nhà chọc trời san sát cắt xẻ trong âm thầm, ánh sáng xám xịt chiếu vào ô cửa kính.
Tối qua họ đã tì người vào đó mà làm tình.
Những kẻ thoát khỏi gông xích trói buộc không biết mệt là gì, những múi cơ không nổi cuồn cuộn nhưng lại tràn đầy sức mạnh, con báo đen điềm tĩnh có thể lộ ra nanh vuốt sắc nhọn bất cứ lúc nào, có hàng trăm hàng ngàn cách tung một đòn chí mạng với kẻ địch dưới người mình.
Thẩm Độ nhẹ nhàng ngậm lấy tai cô, ngậm cắn mút mát, dù lực cắn không làm cô bị thương nhưng lại đạt được sự khống chế tuyệt đối.
Cô ngẩng đầu thở dốc, thực sự không thể chịu đựng được, chỉ có thể tựa vào vai anh thấp giọng nỉ non. Sống lưng hùa theo tựa vào lồng ngực anh, trao cho nhau những giọt mồ hôi dính dớp và nước bọt ướt át.
Cảm nhận hơi thở nóng cháy phả vào cổ gáy, cảm nhận ánh đèn ở tủ rượu hắt vào nửa bên mặt Thẩm Độ để lại bóng đen mạnh mẽ, cảm nhận ảo giác như nhìn thấy một cuộc đời khác trong làn khói qua làn khói của một điếu thuốc.
Khi đường phố lên đèn hoa lệ, ngay cả chân của Khương Tư cũng đang run rẩy, những đợt tiến vào rút ra và đụng chạm không ngừng vào trong cô khiến cô cảm giác cả người mình sắp sửa bị xé toạc, xuyên thủng.
Ánh đèn vàng ngà soi tỏ bóng người nhập nhèm trên cửa kính, cô nhìn anh tiến công, đáp lại anh là sự hỗn loạn triệt để.
Cho đến khi anh ôm siết lấy hông cô, tưới tắm khắp người cô như con dã thú bảo vệ mồi ngon, anh nhả tai mà anh đang ngậm cắn trong miệng ra, giọng nói toát ra cảm xúc sục sôi hòa lẫn cùng sự u ám: “Khương Tư, đưa ra quyết định sớm một chút, sự kiên nhẫn của anh có hạn.” Không gian ồn ào như ảo mộng mới tạm yên ắng trở lại.
Sao trời chiếu rọi, bốn bể dậy sóng.
Mặc dù vầng trăng không còn ở tít trên cao nữa mà rơi vào dòng sông sâu không thấy đáy.
Nhưng vẫn không thể với tới.
…
Đêm khuya thanh vắng, ban ngày ồn ào.
Rạng sáng, khi cô trở mình đã đánh thức Thẩm Độ, còn chưa kịp khép chân lại thì đã bị anh đè xuống làm thêm lần nữa.
Dù không còn là một cô nàng đỏng đảnh yếu ớt nhưng vẫn mệt rã rời, cho anh mấy cú đạp xong mơ màng ngủ đến tận trưa.
Lúc này đã là mười hai giờ, ánh nắng chói lóa chiếu xuyên qua tầng mây, vượt qua nóc nhà hắt vào trong phòng ngủ, dòng sông phía xa cũng bị soi chiếu tỏa sáng long lanh.
Tiêu Tinh Phi và Mộng Mộng mua đồ ăn xong, đến địa chỉ mà Khương Tư đã gửi.
Vì đồ đạc quá nhiều nên một mình Mộng Mộng không thể xách hết, Tiêu Tinh Phi mặc chiếc áo hoodie mẫu mới nhất của nhãn hiệu nào đó, trang bị đầy đủ, tay trái cầm một bó hành tây to, tay phải cầm một chai rượu gia vị, nhìn có vẻ cực kỳ gần gũi với cuộc sống.
May thay Tiêu Tinh Phi là chàng trai lớn lên từ vùng núi, không có tính nết công tử ẻo lả. Mặc dù sau này đã đến thành phố Ninh và sống ở nước ngoài mấy năm nên cũng bị cuộc sống danh lợi lây nhiễm. Nhưng bản tính lương thiện, khiêm tốn, kiên cường, chưa từng cố tình làm màu làm mè mà giống như một thần tiên thảnh thơi du ngoạn hơn.
Vì thế đối với chuyện nhỏ nhặt như thế này, cậu chưa từng oán thán bất cứ điều gì.
Khương Tư bảo cậu đừng nhúc nhích, không ngừng bấm nút chụp ảnh, chụp được rất nhiều ảnh, chuẩn bị chọn ra chín tấm để làm quà tặng mừng tám triệu fan. Chụp một phát mất tận mười phút, đến khi tay tê lưng mỏi, Tiêu Tinh Phi nhếch miệng nói: “Kỹ thuật của chị có ổn không vậy?”
Kỹ thuật chụp ảnh của Khương Tư cũng giống như vẻ ngoài của cô, đều có chút tính tấn công.
Bố cục, ánh sáng gì đó, toàn bộ đều không nằm trong phạm vi suy xét.
Vừa mở album ra xem, được lắm, mười bức thì có tận bảy bức ảnh toàn là mặt, còn ba tấm còn lại là nửa người trên mờ tịt, hoàn toàn lạc đề.
Hàng tây và rượu nấu ăn cảm thấy vô cùng ấm ức, đã nói là cho bọn chúng cùng lên hình cơ mà?
...
Tiêu Tinh Phi thở dài, bỏ đồ đạc trong tay xuống, nhìn người đại diện Khương Tư bằng ánh mắt hơi khinh bỉ.
Khương Tư hơi đỏ mặt, nhưng vẫn cứng miệng: “Sau này chị đây sẽ bỏ thời gian đi theo tổ nhiếp ảnh để học hỏi cẩn thận, dù gì năng khiếu của chị cũng không tệ mà.”
Tiêu Tinh Phi mở chai rượu nấu ăn rồi đưa cho Mộng Mộng, không cười nhạo thẳng thừng mà quay sang nói chuyện phiếm với Mộng Mộng: “Nghe thấy chưa? Người nào đó nói có năng khiếu chụp ảnh kìa.”
Mộng Mộng không dám cười, bấm bụng nhịn cười đến mức vai run bần bật.
Những mặt khác thì còn có thể khen được, xinh đẹp, độc lập, tự tin, cố gắng, chỉ riêng kỹ năng chụp ảnh thì thật sự không thể mở miệng khen được.
Khương Tư bực mình, chạy tới đòi đánh Tiêu Tinh Phi.
Tiêu Tinh Phi vòng qua quầy bếp chạy tới chạy lui, đổi hướng cực kỳ lắt léo, Khương Tư hoàn toàn không thể đuổi kịp được.
Đang đắc ý cười ha haa, đột nhiên cậu kêu lên một tiếng đau đớn, ngồi phịch xuống đất không dậy nổi. Chỉ thấy gót chân như bị toác ra, Tiêu Tinh Phi bắt đầu giả vờ kêu rên: “Đau chết mất, trầy da rồi này!”
Khương Tư đi qua nhìn xem sao, xùy, đúng thật là.
Hóa ra tự vấp chân trái vào chân phải rồi té ngã, dúng là ông trời có mắt.
“Em đã đau phát khóc mà chị còn cười được à?” Tiêu Tinh Phi ngã nhoài ra đất không dậy nổi, chỉ tay vào gót chân bị thương, ngẩng đầu đóng giả nạn nhân: “Đều tại chị hết.”
Khương Tư: “Chị đây có động vào cậu à em giai? Do cái đầu của cậu kém phát triển còn trách ai? Mau đứng lên đi, cẩn thận không lại bị đánh thêm trận nữa đấy.”
Tiêu Tinh Phi giở trò đùa dai, léo nhéo: “Chị đỡ em dậy, không đỡ em không đứng lên đâu.”
“Không đứng lên đúng không?” Khương Tư cầm củ cà rốt Mộng Mộng vừa rửa xong, ung dung chỉ vào cậu: “Có tin chị biểu diễn cho cậu xem cà rốt nở hoa không?”
“Em đã ngã trầy cả da rồi mà chị còn đánh em à?”
“Cậu cũng biết trầy da chứ không phải gãy xương à! Đến Thẩm Độ mà tôi còn dám đánh, chứ nói gì đến cậu!”
...
Vừa dứt lời, tiếng mở cửa vang lên.
Thật trùng hợp, người đàn ông bị đánh đã về rồi.
Anh đã thay sang bộ vest khác, vẫn là màu đen như bộ trước.
Bả vai ôm sát, đeo chiếc cà vạt thêu họa tiết.
Trên đời này có rất nhiều thứ mãi không thể hiểu được, chẳng hạn như sự sắc bén và khí thế trên người Thẩm Độ được tạo ra khi đứng ở trên đỉnh kim tự tháp.
Mộng Mộng dừng động tác trong tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Xin chào sếp Thẩm.”
Tiêu Tinh Phi dùng cả tay lẫn chân để bò dậy, khẽ ho một tiếng, đầu óc nhạy bén, há miệng chỉ rặn ra được hai từ: “Anh rể.”
Khương Tư: “...”
Vậy mà Thẩm Độ lại nở nụ cười hiếm có, không nhìn người phụ nữ không biết sống chết kia, ôn hòa nói với Tiêu Tinh Phi và Mộng Mộng: “Chào mọi người.”