Đi chưa đầy năm mét, cái hộp mất hết năng lượng đập mạnh xuống đất, mặt Đường Đường đỏ bừng thở hổn hển. Thiếu niên mặc một chiếc áo khoác lông, nhìn không mập mạp, có thể tưởng tượng cậu gầy đến mức nào.
Cậu muốn nghỉ ngơi trước, nhưng dần dần có gì đó không ổn, tim đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại. Cậu đỡ ấy chiếc hộp, khuôn mặt trắng nõn tái nhợt, mu bàn tay căng thẳng nổi rõ gân xanh. anh ta trông mong manh và đáng thương khủng khiếp.
“Này, tỉnh tỉnh......”
Trái tim đập như trống trận, tiếng hô hấp dần dần khuếch đại, cậu nặng nề thở dốc... giống như có thể không thể hít thở nưa bất cứ lúc nào. Có người đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cậu bàn tay mát lạnh vỗ nhẹ lên má cậu, mùi da thuộc xộc vào khoang mũi. Người này có một giọng nói lười biếng thong dong mà cuốn hút.
Người vây quanh càng ngày càng nhiều, xì xào chỉ trỏ, vật nhỏ ngã vào trong ngực Phàn Tử Tấn, mím môi, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác mở mắt ra, đáng tiếc tầm mắt vẫn là mơ hồ.
Phàn Tử Tấn "chậc" một tiếng, dùng đôi tay đeo găng da màu đen véo mặt cậu, từ trong túi lấy ra một miếng sôcôla nhét vào miệng, bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng.
Người vây xem bàn tán xôn xao, rụt cổ không biết họ nên làm gì, một số người có ý tốt hỏi Phàn Tử Tấn có cần giúp đỡ hay không.
Phàn Tử Tấn lịch sự từ chối.
Hắn mặc áo khoác bảnh bao, một tay bế thiếu niên xinh đẹp mềm nhũn, tay kia xách vali, sải bước về phía một quán trà sữa bên đường.
Đùa, trọng lượng nhẹ như vậy, ăn chắc còn chẳng bằng con mèo nhà hắn.
Đường Đường trên đường tỉnh lại, nằm ở trong lòng người đàn ông, ngón chân không chạm đất, lủng lẳng giống như một con búp bê vải size lớn.
Người đàn ông đi rất nhanh, cậu cứ bị treo như vậy, ngơ ngác nhìn đôi giày da của người đàn ông, đưa tay giật giật góc áo của hắn, lúng túng lẩm bẩm: “A, tôi xin lỗi...”
“Tỉnh rồi à?”
Một nụ cười trầm thấp của một người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền đến, từ tính mà gợi cảm, giọng nói đặc biệt dễ nghe, khác hẳn với giọng nói trong trẻo mềm mại của Đường Đường, bá đạo lười biếng, ngay cả người qua đường cũng không nhịn được phải ngoái đầu nhìn lại.
Đường Đường lỗ tai đỏ bừng, bày ra vẻ xấu hổ phù hợp tính cách nhân vật, yếu ớt "ừm" một tiếng, áo khoác lông xõa trên cánh tay nam nhân, khô khốc nói: “Tôi tỉnh rồi...”
Phàn Tử Tấn đặt cậu xuống một cách dễ dàng, Đường Đường hai chân giẫm lên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm muốn cảm ơn, nhưng ngực của người đàn ông lại ở trong tầm mắt …
Thiếu niên im lặng một hai giây, sau đó lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn người cho cậu kẹo, Phàn Tử Tấn cũng đang cúi đầu nhìn cậu.
Người đàn ông rất cao, có lẽ hơn 1,9 mét một chút, với chiếc áo khoác dài và áo len đơn giản, chiếc thắt lưng kim loại hai màu đen và bạc trên hông hơi gợi cảm, chiếc quần tây thẳng ôm lấy đôi chân dài, không cần phải tạo dáng mà lúc nào cũng trông giống như một người mẫu thời trang, còn là kiểu thời trang cao cấp.
Hắn rất cao, trong khi Đường Đường rất thấp.
Phàn Tử Tấn vừa nhìn, thiếu niên lùi lại một bước cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn không thể không đưa tay lên che miệng, cố gắng che giấu nụ cười của mình, tự cho là đã nhỏ giọng mà lẩm bẩm.
“Lùn thế.”
“......”
Đường Đường cảm thấy chính mình bị người giễu cợt, vùi mặt vào trong cổ áo, chỉ lộ ra một đôi mắt tức giận, tủi nhục thầm nghĩ mình còn có thể cao lên nữa mà!
Nhưng dù gì người đàn ông vẫn giúp cậu, ghét thì ghét, vẫn phải ngoan ngoãn nghẹn ngào cảm ơn hắn.
“À...... Cảm ơn anh.”
Khóe mắt liếc nhìn quán trà sữa bên cạnh, cậu vui vẻ nói: "Tôi. . . Tôi đãi anh trà sữa nhé?Cảm ơn anh giúp tôi, coi như trả lại sôcôla tôi đã ăn." Tuy socola cũng không ngọt ngào gì cho cam.
Phàn Tử Tấn muốn nói không, nhưng thiếu niên mặc dù không cao mà bước đi lại khá nhanh, nhoáng cái đã vào cửa hàng trà sữa, nhìn màn hình hiển thị một cách nghiêm túc, sau đó chỉ chỉ gọi món cho nhân viên bán hàng.
Trong quán trà sữa không có nhiều người, đồ uống được pha rất nhanh, một lúc sau... một thanh niên mặc áo lông cầm hai cốc trà sữa đi ra, tới trước mặt Phàn Tử Tấn đưa cho hắn một ly đầy ụ.
“Của anh này.”
Phàn Tử Tấn bị một cốc trà sữa nhét đầy, nhìn thấy thiếu niên nho nhỏ con rất hào sảng: "Đừng khách sáo", hắn chợt bật cười, đang muốn hỏi cậu tên gì thì điện thoại di động của thiếu niên vang lên.
Cậu ngơ ngác cắn ống hút, lấy điện thoại ra xem giờ, lập tức bật dậy như một con mèo bị giẫm đuôi, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Chết, muộn giờ livestream rồi".
Sau khi cảm ơn lần nữa, cậu không ngừng vươn tay chặn một chiếc ô tô, cùng tài xế chuyển chiếc hộp vào cốp xe, lúc đi còn nhớ hạ cửa kính xe chào tạm biệt hắn, mái đầu tóc đen bù xù, đôi mắt cười cong lên, khi chiếc xe chạy đi thì vèo một tiếng rụt đầu về.
“......”
Rất tuân thủ luật giao thông.