Phàn Tử Tấn cúi đầu nhìn cốc trà sữa rất không hợp với vẻ ngoài của mình, đột nhiên, phía sau có người gọi hắn từ xa.
“Anh Phàn,”
Hắn bình tĩnh nhấp một ngụm trà sữa, quay đầu nhìn lại, liền thấy trợ lý của đội từ xa chạy tới, tay cầm thiết bị ghi hình, mồ hôi đầm đìa.
Giọng nói của trợ lý cũng rất dễ nghe, anh ta đạp phanh trước mặt Phàn Tử Tấn, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy ly trà sữa trong tay hắn trước, sửng sốt vài giây rồi rú lên.
“Trời ơi... Anh Phàm, anh nói cool boy như anh thì không uống trà sữa cơ mà?”
Phàn Tử Tấn bình tĩnh nhấp một ngụm nữa, mùi thơm của trà và sữa hòa quyện vào nhau, giống như bánh bao đậu nhỏ vừa rồi, yết hầu thô to gợi cảm của hắn cuộn tròn, bình tĩnh hỏi: “Ồ? Tôi có nói à?”
"......" Dạ.
Phàn Tử Tấn là ông chủ của công ty phát sóng, cũng là ông chủ của họ, vì tiền thưởng tháng này, trợ lý nhanh chóng quay xe. Anh ta làm bộ như chưa từng nghe nói qua, nói: “Ha ha, chắc em nhớ lầm thôi, ha ha ha ha...”
Phàn Tử Tấn hôm nay mỏi cổ đến mức phải bẻ trái bẻ phải giãn cơ: “Được rồi, đã đến lúc trở về.”
Hắn rất hài lòng với câu nói này, giống như một bạo quân ngang ngược, tay cầm trà sữa đeo găng tay da màu đen, sải bước về phía bãi đậu xe, trợ lý phía sau vội vàng đi theo với thiết bị thử nghiệm trên tay.
...…
[Tâm Link: Muốn ăn cái gì? Tôi muốn ăn khoai lang, không, bạn muốn ăn khoai tây (kết thúc gặp gỡ ngẫu nhiên...)]
Thiếu niên lên xe, vẫn duy trì tính cách ngốc nghếch, chú tài xế đang nói chuyện với những tài xế khác trên bộ đàm, cậu ngồi ở phía sau sững sờ nhìn ra cửa sổ, lắng nghe âm báo kỹ năng đã được sử dụng trong đầu, cúi mặt xuống nghĩ ——
Phàn Tử Tấn, nghệ danh CV là Đừng Làm Phiền Tôi, khi ra mắt hắn đóng một ông trùm xã hội đen phản diện, nhân vật phản diện trong bộ kịch truyền thanh đó không đáng yêu gì cho cam. Trong giai đoạn đầu là bạn của công chính, đùa bỡn mọi người trong tay, về sau, khi nhân vật chính tiết lộ danh tính của mình, nhân vật phản diện cười khanh khách chĩa súng vào công chính.
Một vở kịch, một vai diễn, Phàn Tử Tấn nhanh chóng nổi tiếng khắp Internet với giọng nói lười biếng, độc đoán và lịch lãm của mình.
Mà nghe cũng...... êm tai thật.
......…
Đường Đường lao lực trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng xách được chiếc hộp lớn về nhà, cậu xắn tay áo, dùng tấm nilon bịt chặt các cửa sổ lại.
Và sau đó ... thiếu niên bị Phàn đại thần chê lùn vô cùng khó khăn kéo chiếc hộp lớn, thay thế tất cả các thiết bị phát sóng trực tiếp, bật máy tính để kiểm tra, ngồi khoanh chân trên ghế xoay với bánh bao thịt mua ở tầng dưới rồi bấm vào phát sóng trực tiếp.
Độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp thấp hơn ngày hôm qua, lượng người hâm mộ cũng ít hơn, loại hao hụt này là bình thường, vừa bắt đầu phát sóng sẽ có rất nhiều ầm ĩ đổ vào.
Đường Đường đang xách đồ, vừa rồi hoạt động mạnh nên rất nóng, cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, chiếc áo len rộng thùng thình tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen ngoan ngoãn có chút rối bù, cậu ngậm cái bánh bao ậm ừ nói, “Chào buổi trưa.”
“Chào buổi trưa, vợ iu.”
“Này, giọng Kẹo Dẻo nghe nghèn nghẹn thế, đang ăn gì à?”
Đường Đường đang cúi đầu cắn bánh bao thịt, nhìn thấy bình luận liền vui vẻ nói: “Tôi đang ăn trưa. Mọi người ăn chưa? Bánh bao thịt mua dưới lầu có da mềm, nhân thịt thơm lắm.”
Đây không phải là chuyện hiếm gặp, cũng không ai quy định bánh bao thịt chỉ được ăn vào buổi sáng, nhưng Đường Đường rất hài lòng, hôm nay còn đổi được các thiết bị livestream, sự hài lòng trong giọng nói càng rõ ràng hơn, như thể... Lâu rồi chưa được ăn thịt vậy.
“...... sáo cậu nhỏ này đáng thương quá vậy.”
“À, tôi nhớ lúc trước có đại gia tặng vườn đậu bảo Kẹo Dẻo cùng chơi game. Lúc đó, Kẹo Dẻo nói rằng máy tính của cậu ấy chỉ có thể chạy 4399. Tôi còn tưởng cậu ấy đùa ... Ôi, sao vợ nhỏ nhà tôi lại đáng thương thế này!!”
[Người dùng tặnghạt đậu Hà Lan x100]
Khi Hạ Bác Duyên từ phòng tắm đi ra, nghe thấy những lời của streamer nhỏ, chợt cảm thấy đồng điệu suy nghĩ "đứa nhỏ này thật đáng thương" của mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp, bèn lấy điện thoại di động ra gửi thêm mười vườn đậu Hà Lan.