Phục Vụ Ru Ngủ Sao?

Chương 7

Trước Sau

break

Đường Đường liếc nhìn, quản lý lý lịch của Vân Đậu Live đã gửi tin nhắn ký tên cho cậu rồi, nhưng cậu đang không có thời gian để trả lời ngay bây giờ, chỉ vội vàng cảm ơn.

 

Chưa kịp nói lời cảm ơn với Y lần nữa thì đã thấy Y lại cho một vườn đậu Hà Lan, bảo cậu mau tắt stream nghỉ ngơi đi, Đường streamer nhỏ sợ hãi nấc lên một tiếng, vội vàng lo lắng nói: "Cảm ơn Sếp Y, sếp Y đừng tặng nữa!" Sau đó vội vàng tắt phát sóng.

 

Sợ bị vườn đậu Hà Lan đuổi theo.

 

Màn hình đột nhiên đen kịt, một hạt đậu mập mạp thò đầu ra, bên trong bong bóng thoại viết: “Streamer trốn rồi, lát nữa trở lại.”

 

“Sợ rồi à? Ha ha ha , thiếu niên dễ thương ghê!”

 

 “Trời ơi sếp Y làm vợ tôi sợ rồi kìa.”

 

“Lầu trên, bà phàm chỉ là một người cắn hạt dưa đứng xem . .”

 

Hạ Bác Duyên mỉm cười, bấm Theo dõi, đứng dậy thay một bộ vest từ trong tủ rồi phơi phới gió xuân ra ngoài làm việc.

 

Thuốc ngủ hình người thực sự hiệu nghiệm.

8 giờ sáng, Đường Đường bàng hoàng tỉnh dậy vì lạnh, mò mẫm tìm điện thoại di động trong chăn. Nheo mắt nhìn màn hình, ngày hôm qua trừ đi chiết khấu, tổng cộng vẫn còn hơn hơn 130.000 trong tài khoản.

 

Chương trình phát sóng trực tiếp Vân Đậu mà cậu làm việc được hỗ trợ bởi Tập đoàn Hạ, có quy mô lớn, phúc lợi tốt, đặc biệt còn rất nhân văn, tốc độ rút tiền của Vân Đậu có thể so sánh với ngân hàng, không quá 24 giờ.

 

Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời chiếu vào thủy tinh mờ, khúc xạ ánh sáng rực rỡ, đẹp đẽ... nhưng không ngăn được gió lọt vào.

 

Chiếc giường dây thép lạnh lẽo "kẽo kẹt", khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đỏ bừng, ôm chăn vui vẻ lăn lộn trên giường, hưng phấn đến mức muốn khua tay múa chân, giọng nói nhừa nhựa vừa mới ngủ dậy đã nghiêm túc:

 

“Hôm nay phải ăn hai cái bánh bao thịt!”

 

Không chỉ giữ vững tính cách nhân vật, cậu còn thực sự hạnh phúc, bởi vì kể từ khi đến đây, cậu chỉ ăn mì gói mua 1 tặng 1 năm nhân dân tệ trong siêu thị với một ít nước tương.

 

Đến một cọng rau cũng không có, chỉ một từ khổ sở.

 

Đường Đường vui vẻ một hồi mới đứng dậy xuống giường tắm rửa, mặc áo khoác ngoài, bóp kem đánh răng, vừa bắt đầu đánh răng vừa nhớ lại giới thiệu của thế giới này.

 

Lần này nhân vật chính tên là Du Tử Chanh, streamer của chuyên mục Ngôi sao Vân Đậu, vì vẻ ngoài điển trai và sự tương phản với lúc bối rối khờ khạo khi chơi game nên các cô gái nảy sinh tình mẫu tử, cậu ta cũng nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

 

Nguyên chủ và Du Tử Chanh là bạn học hồi đại học, vì học bổng mà kết hạ sống núi, cuối cùng mẹ nguyên chủ lâm bệnh, cậu cũng nghỉ học đi làm kiếm tiền, mãi đến khi vào Vân Đậu phát sóng trực tiếp mới tình cờ gặp lại Du Tử Chanh .

 

Cuộc gặp gỡ này khiến nguyên chủ bị bạo lực mạng đến mắc bệnh trầm cảm, thiếu niên vì nợ nần không dám chết, chịu đựng sự tra tấn của bệnh trầm cảm, làm việc cật lực làm mấy nghề, cuối cùng bị tai nạn bất ngờ mà qua đời…

 

Hệ thống sưởi trong phòng chập chờn, lúc này trong nhà lạnh như hầm băng, thiếu niên khoảng 1,6 mét không cao lắm, quấn trong chiếc áo khoác lông, gầy gò nhỏ nhắn, run rẩy như người bị bệnh Parkinson, cúi đầu phun bọt trắng, run rẩy vặn vòi nước ấm, lò sưởi thả khói trắng lượn lờ.

 

Đường Đường lung tung rửa mặt, kéo khăn tắm trên kệ lau sạch sẽ, sau đó quấn chặt áo khoác lông, lững thững trở về thay quần áo.

 

.........…

 

Mặt trời treo cao xua tan đi cái lạnh mùa đông.

 

Phố máy tính đầy những thương gia mua máy tính hoặc phụ kiện, sản phẩm rẻ và chất lượng cao, người đã quen ai cũng thích đến đây để mua.

 

Khách hàng trên con phố này đến rồi đi, bước vào vài cửa hàng để xem phụ kiện,lâu lâu có người vươn cổ lên cao giọng hỏi: "Cái này bán sao vậy ông chủ?" Thỉnh thoảng còn có tiếng của một vài thiếu niên mặc cả với ông chủ, trông vô cùng sôi nổi.

 

 

 

                                          

 

              

 

                    

 

Đường Đường mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, không quan tâm đến nhiệt độ hay kiểu dáng, cậu kéo khóa đến tận trên cùng, che kín người, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy.

 

Căn nhà cậu ở lúc nhỏ cũng ở gần đây, cậu xem như lớn lên ở khu vực này, hai tay đút trong túi quần ấm áp, khéo léo bước qua con đường.

 

Một giờ sau, một thiếu niên trông có vẻ dễ giết thịt, tay ôm một thùng to, vui vẻ trở về với đầy ắp hàng hóa giá hời, bỏ lại ông chủ chỉ biết vỗ đùi hối hận.

 

Máy tính cũ và một số thiết bị phát sóng trực tiếp được đóng gói trong một chiếc hộp lớn, Đường Đường cầm lên là che hết nửa người của cậu, cậu nín thở lảo đảo, khó khăn đi về phía trước.

 

Nhìn từ phía trước, trông giống như... một chiếc hộp có hai cái chân mảnh khảnh thẳng tắp, người đi ngang qua không khỏi ngoái đầu lại cười.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc