Té xỉu? Lòng Tôn Thạch Ngọc cuồng loạn tới cực điểm. Thế tử phi ở đâu? Bây giờ lập tức dẫn đường!
Sau khi ngồi lên xe ngựa của vương phủ Lục Nhi liền dẫn đường, khi Tôn Thạch Ngọc nhìn thấy thôn trang ở ngoài kinh thành tên Đỗ nương tử thì nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
Trong thời gian ngắn như vậy, không ngờ nàng lại mua được một thôn trang, mà lại có người giữ cửa, có người vẩy nước quét đình viện, một ddlqd thôn trang có hình có vẻ như vậy xác thật là đã tính toán rời đi sự ấp ủ với hắn để sống cuộc độc lập. . . . . .
Tôn Thạch Ngọc sải bước vào trong, vẻ mặt của Phượng ma ma và Đào Hoa đã sắp tái mét lại rồi, vừa thấy hắn tới thì đã quỳ xuống liên tiếp dập đầu.
Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ tội thậtđáng chết! Xin thế tử giáng tội.
Làm sao họ có thể không biết tự mình có thể xuất phủ được chứ, nhưng chủ tử muốn rời khỏi, họ cũng không thể bỏ lại chủ tử, cũng không muốn để cho chủ tử đi một mình!
Tôn Thạch Ngọc hung ác trừng mắt với họ nói: Đợi lát nữa ta sẽ tính sổ với các ngươi, nếu thế tử phi có chuyện gì, các ngươi một người cũng không thể trốn thoát.
Tôn Thạch Ngọc bước vào phòng, chỉ thấy trong phòng có một đại phu đang bắt mạch cho Đỗ Phúc Hề, nằm trên giường hai mắt nàng khép chặt lại, sắc mặt hết sức trắng bệch, đôi môi cũng không còn chút huyết sắc nào, A Chỉ ở bên cạnh hầu hạ nàng sợ đến độ trán đã thấm đầy mồ hôi hột.
Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy hắn càng thêm tức giận hơn rồi :snog: nhìn A Chỉ với một ánh mắt rất là sắc bén.
Nô tỳ đáng chết, nô tỳ cũng không biết. . . A Chỉ cũng quỳ xuống, lúc này nàng khóc lóc không ngừng đến nỗi khan giọng nói: Thế tử phi cứ ép mình phải làm việc, trong thời gian ngắn đưa mọi người ra ngoài rồi lại mua một thôn trang, ddlqd mua ngựa, tự mình làm thêm những đồ dùng hằng ngày rồi phân công công việc, thế tử phi làm việc lao tâm lao lực nên mới như vậy, cộng thêm lại không hợp khẩu vị, uống nước, cái gì cũng không ăn. . . . . .
Ánh mắt Tôn Thạch Ngọc lộ ra vẻ tàn khốc, nghiêm trọng Chủ tử hồ đồ, vậy đại nha hoàn như ngươi thì để làm gì? Không có ngăn cản nàng sao? Sao lại không âm thầm phái người cho ta biết?
Đôi mắt A Chỉ hơi hồng hồn lên như sắp khóc nữa nói: Thế tử phi người. . . . . . Người đau lòng đến độ hộc máu, lại không cho nô tỳ nói với ai cả, nô tỳ không dám ngăn cản, sợ thế tử phi bỏ mọi người ở lại rồi đi một mình, đến lúc đó sẽ không tìm được người. . . . . . Nô tỳ nghĩ tới mấy ngày nữa ổn định lại thì sẽ tìm người thông báo với thế tử nhưng mà không ngờ ngày hôm nay thế tử phi lại ngất xỉu rồi hôn mê. . . . . .
Là hỉ mạch. Một bên đại phu bất thình lình lên tiếng.
Tôn Thạch Ngọc liền giật mình, trong mắt có vẻ hoảng hốt nói: Ngươi nói cái gì?
Là hỉ mạch. Đại phu cười khanh khách nhìn Tôn Thạch Ngọc nói, Thế tử đừng có tức giận, thế tử phi có thai nên cơ thể có hơi không khỏe nên phải yên tĩnh nghỉ ngơi một chút chứ. Hắn nghe được đoạn đối thoại của rồi mới biết người kia tôn quý biết nhiêu.
A Chỉ cũng không thể tin được chuyện này, nhưng nàng lại cảm thấy rất vui, Đại phu, thế tử phi có tin vui? Là thật sao?
Đại phu gật đầu cười, Ta sẽ kê một đơn thuốc dưỡng thai, nhớ là mấy ngày này không được để thế tử phi chịu thêm đả kích nào nữa, có như vậy thai nhi mới bình an được.
A chỉ vội lau đi khóe mắt đứng dậy nói: Được được ta nhớ rồi còn cái gì phải chú ý nữa, đại phu nói cho ta là được, ta theo ngươi đi lấy thuốc. . . A Chỉ vừa đưa đại phu đi ra ngoài, vừa khép cửa lại, rất là khôn khéo để không gian lại cho Tôn Thạch Ngọc.
Tôn Thạch Ngọc ngồi xuống cầm lấy bàn tay lạnh băng của Đỗ Phúc Hề vào lòng, rồi nhìn nàng thật sâu. Thời gian kế tiếp, hắn vẫn không rời nàng nửa bước mà ở lại trông chừng nàng, tự mình đút ước cho nàng uống, cho đến khi nàng tỉnh lại.
Là ta. Không đợi nàng mở miệng, hắn liền mở miệng nói trước, cũng giữ nàng lại không cho nàng ngồi dậy. Đại phu nói nàng có thai rồi, nhưng mà thai không ổn định cho