Mặc dù phái ám vệ ra nhưng trong lòng hắn vẫn có vô số ý nghĩ, dù chỉ một phút hắn cũng không muốn ngồi ở trong phủ chờ tin tức, hắn liền thay đổi trang phục đi ngay trong đêm cầm theo một trường kiếm rồi thúc ngựa xuất phủ, hắn tự mình đi trong kinh thành tìm người.
Bóng đêm ngày càng tối nhưng vẫn không có thu hoạch được gì, lúc về đến phủ ám vệ cũng báo lại là đã tìm tất cả mọi ngóc ngách trong kinh thành vẫn không thấy bóng dáng của thế tử phi, lúc này Thiêm Hương cũng rối loạn lên, nàng tự trách mình, thế tử phi ra ngoài lâu như vậy mà cũng không biết có chỗ nào không đúng, nhỡ gặp phải chuyện không may gì thì phải làm sao?
Tôn Thạch Ngọc nhíu mày hỏi: A Chỉ đâu?
Tôn Thạch Ngọc cười lạnh, Thiêm Hương không dám ngẩng đầu lên nói: Cùng... cùng thế tử phi ra ngoài rồi.
Tôn Thạch Ngọc liền nói: Gọi Lục Nhi tới đây.
Thiêm Hương ra ngoài tìm người, nhưng lại trở về với một bộ dáng hoảng hốt lo sợ, Thế tử, không hay rồi, Lục Nhi không ở có ở đây cả Đào Hoa và Phượng ma ma cũng không có ở đây, còn có... thị tì của thế tử phi cũng không có ở trong phủ.
Sắc mặt Tôn Thạch Ngọc bây giờ đã tái xanh lại, vẻ mặt đầy đầy sát khí.
Giờ đây, hắn đã kết luận được rằng đây không phải là mất tích mà là lập kế hoạch trốn phủ đi!
Đáng chết! Nàng đang làm cái gì vậy? Lại dám thừa dịp hắn không có ở trong phủ dẫn của hồi môn của mình đi hết!
Hắn thật sự nổi giận rồi, sắc mặt của hắn bây giờ giống như diêm vương ở dưới địa ngục vậy, hắn tức giận sẳng giọng hỏi: Khố phòng của thế tử phi, đồ cưới ban cho vẫn còn ở đó?
Chưa bao giờ Thiêm Hương thấy chủ tử mình lại tức giận như vậy, nàng sợ tới mức nói không rõ nữa: Nô tỳ, nô tỳ không biết, từ trước đến nay chìa khóa khố phòng của thế tử phi đều do Phượng ma ma giữ...
Không đợi nàng nói xong, Tôn Thạch Ngọc xanh mặt hạ lệnh, Tìm người cậy khố phòng ra!
Hình như cả Noãn Xuân Các sắp lật đổ rồi, tin tức truyền tới tai Liên di nương nhưng nàng ta lại không dám đi vào, nàng ta lo lắng cầm lấy hai tay của mình rồi đứng ở cửa chần chừ một lúc.
Bên trong Thiêm Hương đang bẩm báo kết quả cạy mở khố phòng ra, Thế tử, tất cả đồ của thế tử phi đều ở đây, tất cả mọi thứ đều kiểm tra qua không thiếu một cái nào.
Là đi vội vàng nên không kịp lấy đi đúng không? Hắn thật muốn nhìn người nương tử bé nhỏ của mình có thể trở lại khố phòng lấy vàng bạc hay không, đó chính là sinh mệnh nàng!
Gia... Bên ngoài có một giọng nói truyền tới.
Tôn Thạch Ngọc không kiên nhẫn hỏi: Người nào?
Người ở ngoài nghe thấy giọng không được kiên nhẫn của hắn lại ngập ngừng nói: Vâng... tì thiếp... Thiện Liên.
Tôn Thạch Ngọc nhăn mày lại, Chuyện gì? Thật sự là giờ phút này hắn không có tâm tình gặp nàng ta.
Nhưng trong lòng hắn lại đang rất hồi hộp. Không lâu sau hắn nhớ tới lời nói của nàng là về quê sống an nhàn, áp dụng những gì mà nàng làm vào trong tự nhiên? Cô nương tử bé nhỏ kia ỷ vào cách đối xử mình với nàng nên lại vô pháp vô thiên rồi phải không? Đợi khi mình tìm được người hắn sẽ đánh nàng một trận cho mông sưng lên mới thôi.
Khi hắn đang nghiến răng nghiến lợi chửi thầm trong bụng, thì ở ngoài Liên di nương ấp a ấp úng nói: Chuyện đó... Hôm nay thế tử phi có gặp qua tì thiếp...
Gặp qua thế tử phi? Tôn Thạch Ngọc hơi rùng mình nói, Vào nói chuyện đi!
Liên di nương cúi đầu đi vào, tới bây giờ khi nàng gặp người nam nhân này thì trong lòng nàng vẫn bối rối, dù sao lúc trước cũng đã từng yêu, nàng chỉ cố gắng để cho mình như không có chuyện gì xảy ra thôi!
Gặp khi nào? Vì sao lại gặp? Căn bản Tôn Thạch Ngọc không có phát hiện ra tâm tư của Liên di nương, hắn nhìn nàng ta với một vẻ mặt đầy sát khí, chỉ là hắn đang hỏi để biết chuyện gì.
Liên di nương không dám ngẩng mặt lên nhìn ánh mắt khiếp người của hắn mà chỉ âm thầm cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: Là thế tử phi đến viện gặp tì thiếp, nói nàng ấy sẽ đi không làm thế tử phi nữa muốn tặng danh xưng thế tử phi cho tì thiếp, lấy đồ dùng của thế tử phi đưa cho tì thiếp, nhưng tì thiếp không dám đụng vào,