Còn có hưu thư. Từ trong lồng ngực Tôn Thạch Ngọc lấy ra một lá hưu thư, cau mày nói: Gia không chấp nhận, đường đường là Tướng quân mà lại bị hưu ly, gia tuyệt đối không thể chấp nhận.
Đỗ Phúc Hề vội vàng cười kéo cánh tay hắn nói: Gia, thiếp thân chỉ đùa chút thôi, chàng sẽ không làm thật chứ? Nàng làm mặt dày lấy lòng.
Đùa giỡn? Hắn khẽ hừ, Nàng thật là có bản lĩnh, lại còn trong một ngày mua một thôn trang, còn tự xưng là Đỗ nương tử.
Nàng che miệng cười, Đều nói là đùa giỡn, gia còn hơn thế nữa. Tôn Thạch Ngọc vẫn còn giận nàng nên lấy tay nhéo nhéo lấy cái mũi nhỏ của nàng, cắn răng nói: Vốn là ta định đánh cái mông bé nhỏ của nàng nhưng đứa bé là trên hết nên ta tha cho nàng.
Đỗ Phúc Hề cười nhe răng nói: Cám ơn gia!
Tôn Thạch Ngọc cởi áo ra rồi leo lên giường một cách tự nhiên.
Đỗ Phúc Hề hơi ngạc nhiên, Chàng đang làm cái gì đó? Chàng muốn ngủ ở đây sao?”
Tôn Thạch Ngọc ôm nàng vào trong ngực rồi nghiêm túc nói: Nàng có biết vì tìm nàng mà đã bao lâu ta không chợp mắt rồi không? Nàng đừng quấy rối ta để ta ngủ một chút, ngủ dậy ta sẽ trở về vương phủ. Hắn nói xong rồi liền nhắm mắt lại.
Đỗ Phúc Hề vội đẩy hắn ra, Không được. . . chàng, không được như vậy. Chắc chết mất, có nhiều người ở đây không có ở trong phủ, đã đủ làm cho người ta nghi ngờ rồi, sợ sẽ không có đủ thời gian để trở về vương phủ, hắn lại còn muốn ngủ ở đây?
Thôi thôi, hắn là gia, hắn lớn nhất, hắn nói cái gì thì là cái đấy đi!
Nàng giương mắt lên nhìn Tôn Thạch Ngọc, không nhịn được mà khẽ đưa tay vuốt gò má hắn, râu ria gì đều đã dài ra, với lại hắn vất vả đi tìm nàng như vậy chắc là mệt lắm, nghĩ đến lúc hắn thấy hưu thư thì vẻ mặt của hắn. . . . . . Nàng buột miệng cười rồi nghĩ chắc mình là người xuyên tới cổ đại viết hưu thư đầu tiên.
Trở lại vương phủ, vương phi nhận được tin tức vô cùng tốt là tức phụ có thai rồi vội vàng cùng Vương Gia đi tới Noãn Xuân Các, nghe được là để cho đại phu tầm thường (bình dân) bắt mạch, bà không yên tâm nên mời Chu thái y lại bắt mạch, kết quả là hỉ mạch giống với kết quả mà đại phu trước đã chuẩn đoán, lúc này bà mới nở một nụ cười rạng rỡ.
Ngày mai ta sẽ vào cung nói với Thái hậu, con và phụ vương hai người tự mình đi đến Tuấn vương xin lỗi. . . . . . Vương phi nói xong liền thiên vị, Thật ra thì cũng đâu có tội gì? Nữ nhi nhà hắn thích phong thái khí phách hài nhi của ta, nhưng mà hài nhi nhà ta không có thích, nghĩ đến việc từ trước đến giờ Thái hậu rất thương con, cũng sẽ không trách tội gì nhiều, cộng thêm Phúc nương lại có thai, chỉ sợ Thái hậu vui mừng còn không kịp, vậy sao nỡ trách tội được? Các con cứ thoải mái đi!
Đứng ở một bên Vương Gia không nói một câu, Đỗ Phúc Hề nhìn thì cảm thấy Vương Gia không có vui vẻ như vậy, thậm chí nàng nhìn thì thấy vương gia nhíu chặt lông mày lại, giống như việc nàng có thai hắn không thích.
Vương phi lại ân cần dặn dò những công việc mới cùng với Vương Gia rồi mới rời đi.
Đợi Vương Gia, vương phi vừa đi, trong phòng không còn người nào khác, thì Chu thái y mới nghiêm túc nói: Hạ quan có chuyện muốn nói.
Tôn Thạch Ngọc vừa nghe là biết có chuyện. Chu thái y xin cứ nói thẳng.
Chu thái y từ từ nói: Trong phòng ngủ này có một mùi hương kì lạ, hạ quan vừa mới theo dõi một phen thì cho rằng mùi thơm này xuất hiện trên cái túi thơm mà thế tử phi đang đeo trên người.
Túi thơm của ta? Đỗ Phúc Hề sợ hết hồn, vội vàng lấy túi thơm xuống đưa cho thái y, nàng cứ tưởng thái y sẽ nói thai nhi có vấn đề nhưng không ngờ là muốn nói túi thơm có gì đó kì lạ.
Tôn Thạch Ngọc trầm mặt lại nói: Làm phiền Chu thái y kiểm tra túi thơm này.
Trong lòng hắn đã có cân nhắc, Chu thái y là cao thủ giải độc của Thái Y Viện, kiếp trước hắn vô cùng tin tưởng Chu thái y, bây giờ hắn vẫn vậy cũng tín nhiệm Chu thái y, nhất định Chu thái y đã ngửi được túi thơm này có vấn đề.
Chu thái y đặt túi thơm lên bàn rồi đổ những thứ bên trong túi thơm ra, trong đó toàn là bột, những thứ đó đều là những hương liệu nghiền thành bột, các loại túi thơm đều làm theo cách đó.
Chu thái y lấy tay gạt gạt những thứ bột vụn đó, thật lâu sau mới nói: Hạ quan đoán không có sai, những loại hương liệu bên trong này có xen lẫn một mùi xạ hương rất nặng, mặc dù xạ hương này là một loại độc, nhưng có thể dùng nó để trị độc, nếu như ngửi mùi hương này quá nhiều lâu ngày sẽ gặp dẫn đến vô sinh.
Đỗ Phúc Hề hít vào một ngụm khí lạnh rồi nhìn Tôn Thạch Ngọc một cái, hai người liền hiểu ý, nàng không đề cập tới lai lịch của túi thơm nữa mà chỉ hỏi: Thái