Đây là lần đầu tiên Trương Nhu Nhu vào nhà Tiêu Trần. Mỗi lần Tiêu Trần thủ dâm xong đều dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chiếc qυầи ɭóŧ của Trương Nhu Nhu cũng bị anh giấu kỹ rồi, nếu không thì anh cũng không dám mời cô vào nhà.
Tiêu Trần dẫn cô tới phòng bếp, nói một câu: “Anh đi tắm”, sau đó quay người đi về phía phòng tắm.
Phòng tắm cách phòng bếp rất gần, chỉ cách nhau một cánh cửa. Tiêu Trần ở bên trong vừa cởi quần áo xong thì cũng nghe thấy tiếng Trương Nhu Nhu bắt đầu nấu cơm ở bên ngoài, chỉ vài tiếng động nhỏ cũng khiến anh cứng lên.
Anh khẽ lắc đầu, nhanh chóng tắm rửa, trong đầu vẫn nghĩ mãi về bộ trang phục hôm nay Trương Nhu Nhu mặc. Có thể là vì cô đang tới kỳ kinh nguyệt nên chọn quần bút chì màu đen và áo phông rộng rãi màu hồng. Chiếc áo của cô thì rất rộng, nhưng quần thì lại là quần bó sát, chỉ cần cúi người xuống một chút là có thể cảm giác được cặp mông săn chắc của cô.
Anh rất muốn sờ một chút, nếu như có thể ôm lấy cô từ phía sau thì sẽ càng tốt hơn, sau đó thì tiến vào từ phía sau...
Nghĩ tới hình ảnh đó, lại nghe được tiếng động ở ngoài phòng bếp, dươиɠ ѵậŧ của Tiêu Trần càng thêm cứng ngắc. Anh quay mặt về hướng nhà bếp, nâng cao hông, bắt đầu dùng tay tuốt dươиɠ ѵậŧ của mình.
Hơn nửa tiếng sau Tiêu Trần mới từ trong phòng tắm đi ra, lúc này tất nhiên là anh đã áo mũ chỉnh tề, nhìn như một chính nhân quân tử. Trương Nhu Nhu hoàn toàn không biết anh làm gì trong phòng tắm, thấy anh bước ra thì ngoan ngoãn chào hỏi: “Anh tắm xong rồi à?”
Tiêu Trần gật đầu: “Có cần anh giúp một tay không?” Lúc này Trương Nhu Nhu đã chuẩn bị xong nguyên liệu rồi, đang xào rau.
Trương Nhu Nhu lắc đầu: “Không cần đâu, anh chờ lát nữa ăn là được rồi.”
Tiêu Trần đi tới bên cạnh cô, nhìn rau cô đang xào, không tiếc lời tán thưởng: “Thơm quá, anh ngửi là thấy muốn ăn rồi.”
Ngoài mặt thì có vẻ như tán thưởng món ăn cô nấu, nhưng thực chất là Tiêu Trần muốn khen mùi thơm trên người cô. Trương Nhu Nhu có một mùi thơm rất dịu dàng, hoàn toàn không giống mùi nước hoa, mà là mùi hương tỏa ra từ chính cơ thể cô.
Muốn ăn tất nhiên cũng không phải là đồ ăn, mà chính là cô. Vừa rồi anh ở trong phòng tắm, chĩa dươиɠ ѵậŧ về phía cô mà thủ dâm, cảm thấy sảng khoái nhưng chưa được thỏa mãn. Nếu như có thể, anh muốn ôm lấy cô, sau đó sờ soạng thân thể cô, xuất tinh lên người cô.
Trương Nhu Nhu dường như phát hiện ra tà niệm trong ánh mắt của anh, cô cúi gằm đầu xuống, thẹn thùng nói: “Anh ra ngoài chờ là được rồi, em nấu lát nữa là xong hết thôi.”
Cô nấu nướng không tệ, Tiêu Trần ăn khá nhiều, còn Trương Nhu Nhu lại chỉ ăn nửa bát. Tiêu Trần thấy thế thì cầm lấy bát cơm của cô, lấy thêm cơ cho cô.
“Anh Trần, em không ăn nữa, em đang giảm béo...” Trương Nhu Nhu vội vàng nói.
Tiêu Trần lại không chút khách khí lấy cơm cho cô: “Giảm béo cái gì chứ? Em sắp gầy đến còn da bọc xương rồi, làm gì có gì mà giảm?”
Anh đã nhìn thấy thân thể cô rồi, vòng em thon gọn săn chắc, cặp đùi thon thả, làm gì có chút mỡ thừa nào đâu mà cần phải giảm cơ chứ?
“Nhưng...” Trương Nhu Nhu không nói lại được, đành phải nhận lấy bát cơm, cúi đầu ăn tiếp. Tiêu Trần thấy cô chỉ ăn cơm không ăn thức ăn thì lại tiện tay gắp thức ăn cho cô.
Trương Nhu Nhu bỗng nhiên không ăn, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Anh Trần, anh đối xử tốt với em quá.”
“...” Tiêu Trần nghe cô nói như vậy thì đột nhiên cảm thấy hổ thẹn. Thực ra anh làm tất cả những chuyện này là vì muốn thân mật với cô, thậm chí là muốn lên giường với cô. Mặc dù đúng là anh đã giúp đỡ cô được vài chuyện, nhưng đối với anh mà nói thì cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt, không đáng giá nhắc tới. Nếu như sau này cô có chuyện gì lớn lao cần anh giúp, anh chưa chắc đã đồng ý giúp cô.
Cũng phải, nói thế nào thì hai người cũng chỉ mới quen nhau, đâu có dễ dàng quan tâm đến mức móc tim móc phổi ra cho nhau như thế được?
Có lẽ là bởi vì cảm thấy hổ thẹn, thế nên sau đó anh cũng không có những suy nghĩ lung tung với Trương Nhu Nhu nữa. Sau khi ăn cơm xong, cô ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, còn anh đi rửa bát.