Tiêu Trần có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, sáng sớm hôm sau, anh chạy vòng quanh ŧıểυ khu ba vòng.
Chạy xong, anh đang chuẩn bị về thì lại nhìn thấy Trương Nhu Nhu xách balo đi về phía cổng ŧıểυ khu, tất nhiên là cô không nhìn thấy anh.
Lúc này Tiêu Trần mới nhớ ra Trương ŧıểυ Nhu vẫn còn là học sinh. Hôm nay là thứ hai, tất nhiên cô phải tới trường đi học.
Anh rất muốn đi theo cô nhìn một cái, không vì lý do gì khác, anh chỉ muốn được nhìn bóng lưng của cô mà thôi. Nhưng mà, do dự vài giây, Tiêu Trần quyết định từ bỏ. Anh cảm thấy làm như vậy rất bỉ ổi, giống như một tên biến thái bám theo người ta vậy.
Anh thà rằng đường đường chính chính đuổi theo Trương Nhu Nhu, như thế chẳng phải là thú vị hơn chuyện bám đuôi rất nhiều hay sao?
Nhưng kết quả anh cũng không đuổi theo cô, mà là quay người đi vào trong ŧıểυ khu. Anh vẫn còn công việc phải làm, còn về phần Trương Nhu Nhu thì chờ cô từ trường học trở về thì sẽ có nhiều thời gian thôi.
Kết quả, đến giữa trưa, Trương Nhu Nhu đã trở về, còn ấn chuông cửa nhà Tiêu Trần.
Anh mở cửa cho cô, cô vẫn đeo balo, mặt mũi ngượng ngùng: “Anh Trần, anh có thể đi cùng em đến điểm chuyển phát nhanh để lấy đồ được không? Đồ nặng quá,nhân viên chuyển phát không chịu mang tới tận nhà...”
Tiêu Trần: "Thứ gì?"
"Chỉ một ít quần áo, nhu yếu phẩm hàng ngày và sách... có nhiều quá không? Trương Nhu Nhu nói xong thì thận trọng nhìn anh, dè dặt hỏi lại.
Tiêu Trần mỉm cười lắc đầu, “Không nhiều chút nào.” Anh có thể dùng một tay nhấc Trương Nhu Nhu lên, vậy thì chút đồ kia có là gì cơ chứ?
Kết quả là, khi nhìn thấy chiếc hòm lớn ở chỗ điểm chuyển phát thì Tiêu Trần đờ cả người. Cái hòm này nhìn cũng chỉ tầm ba bốn chục cân thôi, nhưng thể tích lớn, ôm nó và ôm Trương Nhu Nhu làm sao có thể giống nhau được? Anh cảm thấy cho dù Trương Nhu Nhu có nặng một trăm cân thì anh vẫn có thể nhẹ nhõm mà ôm cô lên được, nhưng cái hòm này...
“Anh Trần, hay là chúng ta chuyển từng chút từng chút một?” Trương Nhu Nhu giống như phát hiện ra vẻ mặt khó xử của anh thì chủ động lên tiếng.
Tiêu Trần ngẩn người, từ chối thẳng thừng: “Không cần, không cần, em cứ ở bên cạnh nói chuyện với anh là được rồi.”
Chuyện bê đồ đạc này sao có thể để một cô gái nhúng tay vào được? Đây là chuyện ảnh hưởng đến tôn nghiêm của đàn ông!
“Nói chuyện gì với anh?” Trương Nhu Nhu nghi hoặc.
Tiêu Trần: “Giọng nói của em dễ nghe như thế, em nói cái gì cũng được.”
Sắc mặt Trương Nhu Nhu đỏ bừng, cô cúi đầu, ngoan ngoãn ở bên cạnh Tiêu Trần, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Anh Trần, anh có còn giữ đồng phục trước kia không?”
Đồng phục? Cô hỏi đồng phục của anh làm gì? Ban đầu Tiêu Trần nghe cô hỏi vậy còn cảm thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu ra. Trương Nhu Nhu chỉ sợ là muốn mượn đồng phục của anh để quay video theo yêu cầu của anh kia, đóng vai bạn cùng bàn của anh, làʍ t̠ìиɦ với anh trong phòng tự học.
“Anh còn một bộ đồng phục năm cấp ba, nhưng em hỏi cái này làm gì?” Anh đã biết rõ rồi mà còn cố tình hỏi. Trên thực tế, Tiêu Trần rất mong chờ Trương Nhu Nhu mặc bộ đồng phục của anh rồi quay video, như vậy cũng giống như anh được thủ dâm cùng cô.
“Em... Em có người bạn muốn mượn đồng phục, chỉ mặc một ngày thôi, sau đó em sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh!” Trương Nhu Nhu nói dối.
Tất nhiên Tiêu Trần cũng không vạch trần cô, mà chỉ nói: “Không sao đâu, nhưng mà bạn em mặc xong thì cứ trả lại luôn cho anh là được, anh thích... tự mình giặt.”
Anh cũng nói dối, giặt cái gì mà giặt chứ? Anh chỉ hi vọng trên đồng phục còn lưu lại chút mùi hương của cô. Cô mặc nó để quay video thủ dâm cho anh xem, nói không chừng trên đồng phục còn lưu lại dịch nhờn của cô nữa.
Tiêu Trần vác đồ đến nhà Trương Nhu Nhu thì cả người đã đầy mồ hôi, Trương Nhu Nhu vô cùng áy náy, nhanh chóng cầm khăn mặt lau mồ hôi cho anh.
“Anh Trần, anh ăn cơm chưa? Hay em nấu cho anh một bữa cơm, coi như cảm ơn anh nhé?” Cô hỏi.
Tiêu Trần: “Em mua đồ rồi?”
Trương Nhu Nhu sững sờ, ngượng ngùng đáp: “Vẫn chưa...”
Tiêu Trần cười cười: “Bên nhà anh có nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm, không thì em sang nhà anh nấu đi?”
Trong tình huống như thế này, Trương Nhu Nhu ngoài đồng ý thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác.