Lúc Tiêu Trần rửa bát xong quay vào thì lại thấy Trương Nhu Nhu đang ngồi trước máy tính của mình. Tiêu Trần nhất thời lúng túng, phải biết rằng anh có vài lần thủ dâm trước máy tính, đối diện với video của cô, mặc dù sau đó anh có lau dọn sạch sẽ nhưng mà bây giờ nhìn cô ngồi như thế vẫn cảm thấy hơi dị dạng.
“Anh Trần làm công việc gì thế ạ?” Trương Nhu Nhu cũng không biết được suy nghĩ trong lòng Tiêu Trần, tò mò hỏi.
“Anh làm thiết kế.” Tiêu Trần cũng không muốn nói nhiều về công việc của mình, không có ý gì cả, chỉ là anh cảm thấy chắc Trương Nhu Nhu không có hứng thú với công việc này.
Quả nhiên, Trương Nhu Nhu nghe xong cũng chỉ gật đầu, sau đó không biết phải nói chuyện gì nữa.
Tiêu Trần đi tới, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc gậy selfie, loại có thể điều khiển bằng Bluetooth, đặt vào tay Trương Nhu Nhu: “Cho em cái này, lúc trước anh mua điện thoại được tặng, nhưng anh không dùng bao giờ cả. Em xinh đẹp như thế, chắc chắn là thường xuyên chụp ảnh selfie đúng không?”
Anh biết rõ mà còn cố tình hỏi, Trương Nhu Nhu không những thường xuyên chụp, mà còn quay cả video.
Trương Nhu Nhu lại không nhận, cô trả lại gậy selfie cho anh, vội vàng đứng dậy: “Em về nhà đây.” Nói xong thì nhanh chóng rời khỏi nhà anh.
Cô nhớ đến những video của mình nên mới xấu hổ rời đi sao? Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy có lỗi, anh cất cây gậy selfie đi, rồi đến tủ quần áo tìm đồng phục mang sang cho cô.
Vì chuyện vừa rồi mà hai người kết thúc bữa ăn một cách không vui vẻ cho mấy, nhưng Trương Nhu Nhu vẫn nhận bộ đồng phục, Tiêu Trần còn cố ý dặn dò: “Mặc xong đừng giặt, anh muốn tự mình giặt.”
Giống như những gì Trương Nhu Nhu đã nói, cô chỉ mượn một ngày, sau đó trả lại đồng phục cho anh. Cô gửi cho Tiêu Trần một video dài hai mươi phút qua QQ, chính là video làm theo yêu cầu của anh.
Tiêu Trần thoải mái thanh toán nốt số tiền còn lại, Trương Nhu Nhu nhận được tiền thì đột nhiên hỏi anh: “Lúc trước anh bảo em gọi anh là A Trần, vậy có phải trong tên của anh có một chữ “Trần” không? Còn nữa... Em xem phần thông tin của anh, thấy anh đang ở thành phố Chiếu Quang?”
Đây là đang nghi ngờ anh rồi hả? Nghi ngờ cũng là chuyện bình thường thôi, dù sao thì là anh Trần sát vách hay là A Trần trên mạng đều có chung một chữ Trần, mà hai người đều ở thành phố Chiếu Quang. Nhưng mà, Tiêu Trần cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng phải giấu diếm cả, anh nhanh chóng thừa nhận: “Đúng.”
“Vậy tên đầy đủ của anh là?” Trương Nhu Nhu hỏi.
Tiêu Trần cười, nhanh chóng gõ chữ hỏi lại: “Em gái à? Sao em lại hỏi nhiều như vậy? Không phải là muốn làm bạn gái của anh đó chứ? Cũng được thôi, dươиɠ ѵậŧ của anh dài 18cm, vừa to vừa bền bỉ, chắc chắn sẽ không để em phải thất vọng đâu. Thế nào?”
Trương Nhu Nhu lại không trả lời, Tiêu Trần chờ thêm vài phút nữa, lại gửi thêm mấy dấu hỏi chấm, lại phát hiện tin nhắn không được gửi đi.
Đây là... Bị cô xóa kết bạn rồi???
Tiêu Trần vừa bất đắc dĩ lại vừa vui mừng, anh mở thông tin của cô ra, ấn kết bạn lại một lần nữa, kèm lời nhắn: Chỉ mua video, không chém gió.
Chờ thêm mấy phút không thấy đối phương thêm bạn lại, anh cũng không chờ nữa, xoay người cầm lấy bộ đồng phục mà Trương Nhu Nhu mới trả, quả nhiên trên đồng phục toàn là mùi hương của cô, khiến tâm trí anh choáng ngợp.
Anh ngồi xuống ghế dựa, nhanh chóng mở video ra, chỉ thấy Trương Nhu Nhu ngồi trước bàn, trên người tất nhiên là bộ đồng phục của anh, khóa áo kéo rất thấp, khiến bầu ngực căng tròn thấp thoáng như ẩn như hiện.
Cổ họng Tiêu Trần khô khốc, anh phát hiện ra bên trong Trương Nhu Nhu không hề mặc đồ lót, cô chỉ mặc duy nhất độ đồng phục của anh.
Nghĩ đến đây, dươиɠ ѵậŧ của Tiêu Trần lập tức dựng đứng lên, chờ đợi sự cám dỗ tiếp theo.
Trương Nhu Nhu bỗng nhiên tiến gần về phía màn ảnh: “Nhìn em làm gì? Thầy giáo còn ở trên bục giảng đấy, anh không được phép nhìn loạn!”
“Cái gì? Nhất định phải nhìn sao? Vậy... Chỉ được nhìn một chút thôi...” Nói xong, cô phóng to camera ra, kéo khóa xuống thấp hơn một chút, sau đó vươn tay che ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Hài lòng chưa? Còn không mau nghiêm túc học hành!” Trương Nhu Nhu khẽ chu môi lên, mất hứng nói, nhưng tay vẫn tiếp tục nhào nặn bầu ngực của mình, mà sức lực càng lúc càng mạnh hơn, rõ ràng có thể nhìn thấy bầu ngực của cô biến thành đủ mọi hình dạng.
“Anh vậy mà... lại bảo em chui xuống gầm bàn ngậm lấy thứ buồn nôn kia của anh? Đừng có mơ!”
“Ông xã đừng giận mà? Cùng lắm thì... Em làm theo lời anh nói là được.”
Sau vài câu thoại, máy quay chuyển sang cảnh tiếp theo, lúc này cô đã quỳ gối dưới mặt bàn.
Cô cầm lấy một cây kẹo mυ"ŧ cỡ lớn, lè lưỡi, cẩn thận liếʍ láp: “Mặn quá! Buồn nôn!”
Tiêu Trần ngạc nhiên, cô coi kẹo que là dươиɠ ѵậŧ của anh à? Chuyện này cũng... Quá đáng yêu rồi.
Cô bắt đầu tập trung liếʍ cây kẹo mυ"ŧ, khi thì liếʍ phần trên, khi thì liếʍ khu vực xung quanh, lưỡi cô mềm mại và linh hoạt, sau khi liếʍ hai phút, cây kẹo trông mềm mại hơn trước rất nhiều.
Mà Tiêu Trần thì đã sớm cởi quần ra rồi, anh chăm chú nhìn theo động tác của cô, vuốt ve ©ôи th!t của mình, giống như đầu lưỡi của cô đang thực sự liếʍ láp quanh nó vậy.
Hai phút sau, Trương Nhu Nhu ngậm kẹo mυ"ŧ vào trong miệng, bắt đầu mυ"ŧ mát. Tiêu Trần thấy thế thì cũng ưỡn người lên, chĩa dươиɠ ѵậŧ 18cm của mình vào màn hình, dùng sức vuốt lên vuốt xuống.
Nhưng mà Trương Nhu Nhu cũng không mυ"ŧ kẹo bao lâu thì đã ném đi, đổi thành một quả chuối. Cô cười hì hì: “Ôi, nó đã biến lớn rồi, người ta làm sao mà ăn hết được nó cơ chứ, thế nên...”