Chu lão nhị cắn môi: “Không, không phải… không phải gặp cướp…” Hắn ta khó mở miệng.
“Vậy bạc đâu?” Chu bà tử lúc này mới nhận ra Chu lão nhị thần sắc lúng túng, ánh mắt lảng tránh.
Toàn thân cũng không bị thương tích gì, vậy chắc chắn không phải bị cướp giữa đường.
“Hay là bị Tam đệ ngươi trộm lấy rồi?”
Trong cả nhà Chu gia, chỉ có Chu lão tam là kẻ trơn tuột, hay giở trò, quen biết lắm kẻ không ra gì lại còn nghiện cờ bạc, thường xuyên đánh độ trong thôn, thua đến không còn manh quần mà trần truồng về nhà.
Những trò hèn hạ đó chỉ có hắn mới dám làm ra.
Vừa nhắc đến Chu lão tam thì hắn đã xuất hiện.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Nương, người đừng oan cho con! Con không có lấy bạc đâu! Hôm nay tụi con lên huyện thành, vận khí tốt lắm, bán sạch sơn sản tổng cộng được hai mươi tám lượng bạc đấy! Con chỉ muốn lấy vài văn tiền mua bánh bao thịt ăn mà Nhị ca còn không cho! Dọc đường cũng chẳng gặp cướp gì, có con Chu lão tam đây hộ tống, đến bọn cướp cũng phải né đấy chứ…”
Chính là Chu lão tam.
Trên người hắn ta, áo ngoài cùng giày đã mất, mặt mũi bầm tím, chẳng biết là bị ai đánh cho một trận mới về.
Giờ đang cố chứng minh mình trong sạch.
Vương thị vừa nghe xong liền thét lên the thé: “Hai mươi tám lượng bạc? Tất cả đều không còn ư? Nhị đệ?!”
Hai mươi tám lượng bạc đấy!
Đó là số bạc mà Chu lão hán đã hứa sẽ để dành cho nhi tử nàng ta đọc sách kia mà!
Là một món tài sản khổng lồ!
Chu bà tử cũng cuống quýt hẳn lên: “Lão nhị, ngươi mau nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Chu lão nhị mặt đỏ như gan heo, một hồi lâu mới ấp úng thốt ra được mấy chữ: “Nương, con… con mang đi mua Thần Tiên Hoàn rồi…”
“Cái gì?” Chu bà tử thoạt tiên còn tưởng mình nghe lầm.
Những người khác trong phòng cũng đều sững sờ.
Chu bà tử lại hỏi thêm một câu: “Ngươi nói ngươi mua cái gì?”
“Thần… Thần Tiên Hoàn!” Chu lão nhị bị dồn tới bước đường cùng, một hơi nói ra hết sự tình.
Cả gian phòng sững lặng như tờ.
Phu thê Lâm Thập Thất liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời kêu lên: Khá lắm!
Thật đúng là khá lắm!
Hai người còn lo rằng dân thôn sẽ bị lừa gạt, vì thế mới diễn một màn trước bao người như vậy.
Kết quả, người Chu gia lại tự chui đầu vào lưới.
Khiến người ta trở tay chẳng kịp!
Chu bà tử giận đến run rẩy cả người: “Ngươi, ngươi ngươi… cái đồ đầu đất này! Phụ thân ngươi nói ngươi thành thật, chúng ta đều tin tưởng mới để ngươi giữ bạc, không để Lão tam động tay vào, nào ngờ ngươi lại làm ra chuyện như thế!”
Chu lão tam đứng bên trợn tròn hai mắt:
“Nhị ca, huynh thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Huynh cũng nỡ xuống tay thật đấy! Mang đi mua một viên Thần Tiên Hoàn, sớm biết vậy thì cho đệ, để đệ đi chơi một phen còn hơn…”
Lưu thị bên cạnh kéo tay hắn ta một cái, hắn ta mới hậm hực ngậm miệng lại.
Cũng may, lúc này ánh mắt của mọi người đều dồn cả về phía Chu lão nhị.
Vương thị che miệng lại, lạc giọng: “Nhị đệ, có phải đệ đang nói giỡn không? Đệ lấy bạc trong nhà đi mua Thần Tiên Hoàn làm gì? Nhị phòng các người rõ ràng mạnh khỏe bình yên cơ mà?”
Nói đến đây, nàng ta chợt ngẩng đầu, chỉ tay về phía Lâm Thập Thất, chất vấn:
“Chẳng lẽ lại là hai người các ngươi! Hai người các ngươi âm thầm sai khiến Nhị đệ mang bạc đi mua Thần Tiên Hoàn để cho Tứ đệ dùng phải không? Có phải các ngươi muốn củng cố tình trạng bệnh tật, kéo dài hiệu quả, phải không?”
Lâm Thập Thất bỗng dưng bị đổ oan, lập tức phân trần: “Đại tẩu, người thật sự oan uổng chúng ta rồi! Chúng ta không hề làm chuyện đó! Tướng công ta bệnh đã khỏi hẳn, không cần dùng thuốc nữa rồi!”
Chu Lang cũng thần sắc điềm tĩnh: “Nhị ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ huynh bị Cống thần y lừa gạt rồi sao?”
Mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn.
Chu lão nhị bị dồn đến đường cùng.
Sụp đổ.
Hắn ta bắt đầu liên tục dập đầu trước Chu bà tử, vừa dập vừa tạ lỗi: “Nương, người đánh chết con đi cũng được, con với Nguyễn nương cả đời này chỉ mong có được một đứa nhi tử, người bảo chúng con làm trâu làm ngựa cũng không sao. Cống thần y nói, chỉ cần ăn Thần Tiên Hoàn là chúng con muốn sinh bao nhiêu nhi tử cũng được! Nương, nhi tử đáng chết! Nhi tử không sinh nổi nhi tử, đáng chết mà!”
Một nam tử hán không màng mặt mũi, vừa dập đầu vừa rơi nước mắt đầm đìa.
Phu thê Lâm Thập Thất nhìn nhau mà cứng họng.
Hai người vốn cũng từng chứng kiến không ít việc đời, nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự là lần đầu diện kiến…
Một nam nhân, chỉ vì không sinh được nhi tử lại có thể ti tiện, hèn mọn đến mức này sao?
Việc sinh nhi tử hay nữ nhi, vốn đâu phải điều con người có thể kiểm soát?
Huống chi, nữ nhi thì có gì không tốt?
Cớ sao cứ nhất quyết phải sinh nhi tử mới cho là viên mãn? Cớ sao lại u mê đến độ này?