Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 37: Bạc Không Còn Nữa

Trước Sau

break

Hôm nay, trong lòng Chu bà tử vui mừng khôn xiết!

Chu lão tứ vốn là một khúc mắc trong lòng bà, nay rốt cuộc đã khôi phục.

Càng nhìn đứa con này càng cảm thấy thuận mắt, càng thêm khoan khoái.

Dung mạo nhi tử tuấn tú, thân hình cao lớn, khí phách hiên ngang, là một tráng đinh tốt hiếm có, Chu gia lại càng hưng thịnh.

Chu gia bọn họ trong Đào Hoa thôn không dám xưng là nhất nhì, nhưng cũng thuộc hàng trung thượng. 

Lý do chính là bởi có nhiều nhi tử, nhiều đinh đinh tráng lực, người làm việc cũng nhiều.

Nay thì tốt rồi, Tứ nhi tử đã khỏi bệnh, hơn nữa là một người có sức bằng hai người…

Ban ngày, Chu gia giúp Tứ phòng sửa sang cửa nẻo, trong phòng lại thêm đồ dùng mới, ánh mắt bà gần như chưa từng rời khỏi người Chu Lang.

Càng nhìn càng ưng ý.

Sau cùng, đem cả đám đồ dùng mới chuyển vào, Chu bà tử vẫn cảm thấy gian phòng còn trống trải.

Bèn đem chiếc tủ năm ngăn nửa cũ nửa mới trong phòng mình chuyển sang Tứ phòng.

Như vậy, bàn lớn có thể để chính giữa gian phòng để dùng.

Chiếc tủ năm ngăn được đặt bên giường, dùng làm bàn đầu giường.

Lúc này, gian phòng trông ra đã khác hẳn, chỉnh tề ra dáng một gian nhà có người ở.

Chính giữa phòng có bàn lớn cùng ghế dài, ai tới Tứ phòng thăm hỏi cũng có chỗ ngồi tiếp đãi.

Hiện giờ, Chu bà tử ngồi nơi bàn lớn bồi chuyện cùng nhi tử, cùng mọi người trong phòng nói cười rôm rả.

“Bữa tối cũng nấu xong rồi, chỉ còn chờ Lão nhị, Lão tam trở về là dọn cơm thôi, Lâm thị à, ngươi thật là người khéo tay, làm việc nhanh nhẹn, lại biết chăm sóc trượng phu, đúng là nữ nhân tốt số một...”

Lâm Thập Thất đã cười đến tê cả mặt.

Hôm nay cô không nhớ nổi đã được Chu bà tử khen ngợi bao nhiêu lần rồi.

Dù là nhắc đến chuyện gì, cuối cùng Chu bà tử đều có thể chuyển chủ đề sang Chu Lang cùng cô.

Không khen Chu Lang thì lại đến cô.

Khen đến độ như ngợi ca đóa hoa giữa mùa xuân vậy.

Trước kia Chu bà tử đâu có nói vậy, khi ấy chỉ biết mắng cô làm việc chậm chạp, nuôi một con heo còn hơn cô, dễ sai khiến hơn cô gấp bội…

“Nương, nếu nói ai chăm sóc trượng phu tốt nhất, vậy nữ nhi chỉ có thể xếp thứ hai thôi, đứng đầu đương nhiên là người rồi. Nếu không nhờ người chủ trương chữa bệnh cho trượng phu, e rằng bây giờ chàng vẫn còn ngốc nghếch đấy, phu thê chúng con cảm kích người vô cùng…”

Lời tâng bốc cũng phải có qua có lại.

Vương thị thì đứng ngoài cửa không bước vào.

Không phải vì sợ bị Chu bà tử mắng.

Hôm nay tâm tình Chu bà tử tốt, không mắng ai cả.

Chỉ là nàng ta nghe không nổi cảnh Chu bà tử cùng Lâm thị khéo miệng tung hứng nịnh bợ lẫn nhau, nghe đến phát bực.

“Nương, Nhị đệ trở về rồi, hình như đang tìm người…”

Nàng ta cắt ngang câu chuyện trong phòng.

Chu lão nhị đã vào đến cửa.

Chu bà tử tưởng Chu lão nhị trở về để giao bạc liền vui vẻ đứng dậy.

Chuẩn bị quay về phòng, nói: “Lão nhị trở về rồi, đến lúc dọn cơm, mấy đứa các ngươi đi bày mâm đi.”

Nào ngờ, Chu lão nhị “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.

“Nương, người cứ đánh chết con đi!”

Chu bà tử hoảng hốt.

Chúng nhân cũng đều ngơ ngác.

Chu bà tử cảm thấy mí mắt giật giật, quát lớn: “Ngươi đứng dậy rồi nói chuyện, nam nhi dưới gối có hoàng kim, đang yên đang lành quỳ cái gì mà quỳ?”

Lâm Thập Thất cũng cảm thấy kỳ quái.

Nhị phòng vốn là người thành thật, rất ít khi làm chuyện khác thường, trừ khi vì chuyện sinh nhi tử mà liều mạng.

Chu lão nhị không chịu đứng dậy.

Hắn ta cúi gằm đầu, nói: “Nương, con đem bạc bán sơn sản hôm nay… làm mất rồi…”

Chu bà tử thất sắc: “Trời ơi! Có phải gặp cướp rồi không? Hay xảy ra chuyện gì? Lão tam đâu?”

Vương thị cũng thất thanh: “Nhị đệ, bán được bao nhiêu bạc rồi mất? Bạc đâu?!”

Khoản bạc này!

Là do Chu lão hán từng cam đoan riêng với phu thê Đại phòng, nói rằng sau khi bán sơn sản, khoản bạc này sẽ dành cho Đại lang đi học.

Bởi vì Chu bà tử đã dùng tiền riêng của bà, khoản tiền để dưỡng lão để cho Tứ phòng trị bệnh.

Vương thị không phục, từng tìm Chu lão hán phát tiết một trận. Chu lão hán khi ấy đã nói khoản bạc bán sơn sản này sẽ bù lại cho Đại phòng.

Theo lời ông, khoản đó chừng ba mươi lượng.

Họ đã tính toán kỹ càng sẽ dùng khoản đó thế nào rồi.

Giờ lại nói là không còn?!

Nghe cứ như sét đánh ngang tai!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc