“Ta… ta không mua nổi hai viên đâu, ta không có ngần ấy lượng bạc…”
Hôm nay đem toàn bộ sơn sản tích góp cả một năm của Chu gia mang ra chợ huyện bán cũng chỉ thu được hai mươi tám lượng bạc; hai lượng còn lại là tiền riêng mà Nhị phòng tích lũy suốt nhiều năm.
Tổng cộng chỉ đủ mua một viên.
“Chỉ một viên liệu có hiệu nghiệm chăng?”
Hắn lấy toàn bộ ngân tiền trên người ra.
Toàn là bạc vụn.
Cống thần y cùng tiểu đồ đệ liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn ra được, Chu lão nhị đích thật là nghèo túng.
“Một viên cũng được, chia ra làm hai nửa, phu thê mỗi người uống một nửa cũng vẫn có hiệu quả.”
Kiếm được ba mươi lượng là ba mươi lượng.
Chỉ trách bọn họ đánh giá thấp người Chu gia, một hộ nông gia vậy mà sáu mươi lượng bạc nói có là có.
Quả nhiên thôn lớn đất quê danh bất hư truyền.
Chu lão nhị lại hỏi: “Viên Thần Tiên Hoàn này, khi nào dùng thì hiệu nghiệm? Là dùng trước khi hành sự hay là mua về lập tức dùng luôn?”
Cống thần y đáp: “Tất nhiên là lập tức dùng luôn để bắt đầu điều dưỡng thân thể, thân thể điều dưỡng tốt rồi thì mới có thể sinh nhi tử, dược của ta đâu phải thứ thuốc lang băm ngoài giang hồ kia chỉ có hiệu nghiệm nhất thời? Chỉ cần dùng Thần Tiên Hoàn, thân thể bách bệnh bất xâm, về sau sinh con đều là nam tử! Ngươi cứ đợi một đàn tiểu tử kêu ngươi cha đi!”
Chỉ cần thuốc đã vào bụng thì mới chắc chắn.
Không sợ sau này có kẻ quay lại đòi bạc.
Chu lão nhị nghe xong càng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nghĩ đến sau này có thể sinh được cả một đàn nhi tử, trong lòng hắn ta sôi trào hưng phấn.
Chu lão nhị mua một viên Thần Tiên Hoàn, nâng niu như trân bảo mà rời khỏi đó.
Hắn hoa mắt, trong khóe mắt dường như nhìn thấy cháu trai Chu Khải Nam của mình.
Nghĩ lại, thấy không thể nào.
Cháu trai đang học tại học đường, sao có thể xuất hiện ngoài phố?
Chờ hắn rời đi rồi, Chu Khải Nam từ trong hẻm nơi góc phố đi ra, sắc mặt âm trầm.
Phía sau hắn ta là một đám lưu manh Long Tuyền trấn.
“Vị Cống thần y trọ tại khách điếm này là kẻ lừa đảo, chuyên môn đi khắp nơi lừa tiền thiên hạ, phu tử của chúng ta từng bị hắn gạt một vố, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhưng là người đọc sách, lại không tiện ra mặt, cho nên sai ta ra tìm chư vị hảo hán thương lượng để cho tên thần y giả ấy nếm chút khổ đầu…”
“Phu tử ta nói rồi, tên thần y giả kia khua môi múa mép lừa không ít bạc, chư vị hảo hán đều là người trượng nghĩa trong trấn ta, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn ư? Các vị chọn thời cơ thích hợp dạy cho ông ta một bài học, ép ông ta nhả ra toàn bộ số bạc lừa được.”
“Chỉ cần lấy lại năm mươi lượng bạc phu tử bị gạt là đủ, còn lại các vị hảo hán cứ tùy ý phân chia, đương nhiên, việc này tuyệt đối giữ bí mật, phu tử không muốn bị người ngoài liên lụy đến chút nào…”
Trấn Long Tuyền chỉ có một học đường là Long Tuyền học đường.
Tại trong trấn, vẫn có chút danh vọng.
Học trò nơi ấy đi đâu người ta cũng kính trọng, huống hồ còn là phu tử.
Vài tên lưu manh nhìn bảng hiệu “Cống tự thần y” treo lủng lẳng trước cửa khách điếm, nước miếng sắp rớt ra.
“Tiểu huynh đệ, không thì… chúng ta chiếm lý, chúng ta bây giờ cứ đến tận cửa tìm hai tên lừa đảo kia đi!”
“Phải đấy!”
Chu Khải Nam nói: “Bệnh tình của phu tử có phần tế nhị nên không tiện để người ngoài biết, dù sao phu tử cũng là xuất thân tú tài, người coi trọng thể diện, chư vị, việc này phải bí mật tiến hành, tuyệt đối không để lộ một chút tin tức nào ra ngoài…”
Vài tên lưu manh lúc này mới nuốt nước miếng trở vào.
“Được rồi, cứ giao cho bọn ta.”
…
Chu lão tam từ huyện thành trở về, liền chia đường với Chu lão nhị.
Một mình lao thẳng tới sòng bạc.
Còn Chu lão nhị mới có thời gian riêng, lén đi mua Thần Tiên Hoàn.
Hắn ta ôm viên Thần Tiên Hoàn trong lòng, toàn thân hưng phấn đến máu nóng sôi trào.
Về đến nhà, không lập tức vào bẩm báo phụ mẫu.
Mà trước tiên về phòng mình.
Nguyễn thị thấy bộ dạng hắn ta, trong lòng cũng nhấp nhổm không yên: “Tướng công, mua được Thần Tiên Hoàn rồi chứ?”
Chu lão nhị gật đầu.
Nguyễn thị lập tức từ bên giường nhảy bật dậy.
“Thật sao?”
Tựa như đang nằm mộng, nàng ta cảm thấy chẳng chân thật gì cả.
Chu lão nhị lại gật đầu.
“Ba… ba mươi lượng?” Nguyễn thị lại hỏi.
Chu lão nhị tiếp tục gật đầu.
Nguyễn thị lập tức chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất: “Tướng công, cái này…”
Lời sau đó, nghẹn ở cổ họng.
Kích động đến mức tay chân đều mềm nhũn.
Chu lão nhị dẫu sao cũng là nam tử hán, vội tiến lên đỡ lấy Nguyễn thị dậy.
Hắn ta lấy ra một viên dược hoàn màu đen,
Tay run rẩy, đưa tới trước mặt Nguyễn thị.
“Thần y nói, hai phu thê ta mỗi người ăn một nửa có thể điều dưỡng thân thể, về sau vô bệnh vô tai, lại còn sinh được vô số nhi tử. Chỉ cần chúng ta muốn sinh liền có thể sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu…”
“Được được được, vậy chúng ta mau mau ăn đi.”
Phu thê hai người lấy ra một cây kéo, cẩn thận chia viên Thần Tiên Hoàn to cỡ đầu ngón tay làm hai nửa.
Cẩn thận dè dặt.
Mỗi người một nửa, đưa vào miệng.
Một mùi vị kỳ quái xộc thẳng lên mũi.
Hai phu thê gắng sức nén lại, nuốt xuống, đến cả nước cũng không kịp uống.
“Thần Tiên Hoàn thì ra có vị như vậy, tướng công, chúng ta thật sự ăn rồi, có thể sinh nhi tử được chăng? Thiếp chẳng cầu trường mệnh trăm tuổi, chỉ mong có thể sinh được một đứa nhi tử để sau này ra ngoài người ta không còn bảo thiếp chỉ biết sinh loại con hao tiền nữa…”
“Thần y còn bảo ta cũng phải ăn, cho thấy việc sinh nhi tử không chỉ là chuyện của nữ nhân, ta cũng có phần lỗi. Sau này chúng ta nhất định có thể sinh được vài đứa nhi tử, chờ khi Đại Nha, Nhị Nha trưởng thành còn có thể phụ giúp chăm đệ đệ…”
Hai phu thê một phen ôm mộng đẹp.
Sau đó, Nguyễn thị mới có phần lo sợ: “Tướng công, chàng định giải thích với cha nương ra sao đây? Số sơn sản hôm nay đem bán là tích góp suốt một năm… chừng ấy ngân lượng…”
Chu lão nhị nghiến răng hạ quyết tâm:
“Ta sẽ nói thẳng, cha nương có đánh có mắng, ta mặc họ.”
Hai người thương nghị xong.
“Trước khi chết, để lại cho ta một mầm sống.”
Chu lão nhị ôm lấy Nguyễn thị thêm một hồi hoan hảo trên giường.
Ứng biến tức thì, chóng vánh dứt khoát.
Nếu thật sự sau này bị đánh chết, lưu lại căn rễ, hắn ta cũng cam tâm tình nguyện.
Xong việc.
Chu lão nhị khoác y phục chỉnh tề, mang vẻ mặt như kẻ quyết tử, cất bước đi về phía thượng phòng tìm Chu bà tử.
Không ngờ Chu bà tử không ở đó, mà đang ở Tứ phòng.
Hắn ta cắn răng, lại quay sang Tứ phòng.