Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 39: Dỗ Trẻ Nhỏ

Trước Sau

break

Lúc này, hai đứa trẻ nhà Tam phòng cũng bị cảnh tượng này dọa khóc thét lên, Lưu thị dỗ thế nào cũng không nín.  

Hai nữ nhi nhà Nhị phòng cũng chạy ùa ra, xông đến trước mặt cha nương, cả nhà ôm nhau khóc lóc, cảnh tượng thê lương vô cùng.  

Cảnh tượng hỗn loạn không sao tả xiết.  

May thay, Chu lão hán trở về.  

Ông gánh vác việc lớn, dời chiến trường từ phòng của Lâm Thập Thất về Thượng phòng.  

Chu lão hán chẳng nói hai lời, tát Chu Nhị mấy cái đánh bốp!  

Rồi mời gia pháp.  

Chu bà tử lấy chổi đánh người, tuy nhìn có vẻ dùng sức nhiều nhưng so với gia pháp thì chẳng thấm vào đâu.  

…  

Những chuyện sau đó, phu thê Lâm Thập Thất không can thiệp được.  

Chu gia chỉ còn tiếng khóc lóc, gào thét.  

Hàng xóm kéo đến xem náo nhiệt, đóng cửa lại, trèo tường cũng phải xem, Chu bà tử lại quát tháo ầm ĩ mới đuổi được mọi người đi.  

Giờ cơm tối vốn yên ả, lại xảy ra chuyện này.  

Cơm không kịp dọn, cứ thế kéo dài đến tối mịt.  

Lâm Thập Thất đói đến mức bụng dính lưng.  

Cô trở về phòng, lục dưới giường lấy ra chút đồ ăn vặt để lót dạ.  

Chu Lang không tiện về, giờ hắn là nhi tử bình thường của Chu gia, lúc này Chu lão hán đang thi hành gia pháp trong phòng, các con dâu có thể lẻn đi nhưng Chu Lang thì không được.  

Chu lão hán dùng gia pháp trị tội Chu Nhị, thực ra cũng có ý cho Chu Lang xem, trước đây Chu Lang là đứa ngốc, sợ không hiểu quy củ nên cho hắn chứng kiến để biết.  

Lâm Thập Thất ăn xong một cái bánh, bụng đã đỡ đói.  

Rồi lại bỏ mấy viên kẹo vào túi.  

Cô nào phải mang cho tên khốn Chu Lang đâu!  

Đói chết hắn ta đi!  

Cô bước ra ngoài, đến phòng của Lưu thị.  

Lưu thị đang dỗ con, một nam một nữ, đứa này khóc, đứa kia cũng khóc.  

Chu Tứ Lang năm tuổi, nhỏ như củ cải.  

Còn Chu Tam Nha mới ba tuổi càng nhỏ hơn, dáng người có lẽ giống Lưu thị, mũi nhỏ miệng nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh như sữa, mịn màng như tuyết.  

Lúc này đang khóc nức nở, trông thật tội nghiệp.  

Trong mắt hai đứa nhỏ đều là sợ hãi.  

Nhà cửa náo loạn thế này, trẻ con cảm nhận được không khí căng thẳng, bất an nên khóc không ngừng.  

Lưu thị dỗ đứa này xong, đứa kia lại chu môi.  

Vừa dỗ xong cả hai, tiếng khóc lóc chửi bới từ chính phòng vang lên là hai đứa nhỏ lại bắt đầu.  

Lưu thị lo sốt vó đến độ mồ hôi đầm đìa.  

Nàng ấy lại lo Chu Tam Lang bên chính phòng nói bậy nói bạ, muốn qua xem tình hình, còn nồi cơm vẫn hâm bên bếp, cả nhà chưa ai được ăn, phải đi thêm củi giữ lửa nữa.  

Việc chất đống.  

Hai đứa trẻ lại cứ khóc mãi.  

Lâm Thập Thất bước vào: "Tam tẩu, để ta trông bọn trẻ giúp tẩu! Tẩu nghỉ chút đi."  

Lưu thị ngại ngùng: "Làm phiền muội làm chi, hai đứa giờ bướng lắm."  

Lâm Thập Thất nói: "Bên chính phòng ồn quá, ta ra đây hóng mát, ta thích Tứ Lang với Tam Nha lắm, để ta chơi với bọn trẻ một lát."  

Lưu thị vẫn canh cánh việc trong lòng, thấy Lâm Thập Thất thật lòng muốn trông trẻ liền giao hai đứa nhỏ cho cô.  

Rồi ra ngoài lo việc của mình.  

Hai đứa trẻ mắt tròn mắt dẹt, nhìn chằm chằm Lâm Thập Thất.  

Chúng chỉ tạm ngừng khóc khi cô vừa bước vào.  

Lưu thị vừa đi, chúng bắt đầu khóc to hơn.  

Lâm Thập Thất có tuyệt chiêu!  

Cô bóc hai viên kẹo sô-cô-la nhét mỗi đứa một viên vào miệng.  

Hai đứa đang há mồm khóc, việc nhét kẹo vào quả thật dễ dàng.  

Không tốn chút sức nào.  

Hai đứa nhỏ đầu tiên ngạc nhiên, trong miệng đột nhiên có thứ gì đó nên ngừng khóc.  

Tiếp theo, cái miệng nhỏ xíu bắt đầu mút, vị ngọt!  

Hai đứa nhỏ lộ ra vẻ thích thú, lại mút thêm một cái...  

Rồi hoàn toàn ngừng khóc.  

Chăm chú mút viên kẹo trong miệng.  

Đặc biệt là tiểu Tam Nha, mút mút rồi bỗng cười khúc khích.  

Giọng ngọng nghịu: "Đường, đường, ngọt!"  

Lâm Thập Thất bật cười, mặt trẻ con quả đúng như trời tháng sáu, thay đổi nhanh chóng.  

Một viên kẹo đã dỗ được.  

Ngây thơ mà đáng yêu.  

"Ngọt không? Có ngon không?"  

Chu Tam Nha vội gật đầu lia lịa: "Ngon ạ!"  

"Ai cho con ăn kẹo thế?"  

Chu Tam Nha nhìn Lâm Thập Thất, giọng lanh lảnh: "Tứ thẩm!"  

"Ngoan!"  

Lâm Thập Thất lấy một chiếc khăn sạch để lau mặt cho đứa nhỏ, mặt mũi lem nhem như mèo hoang.  

Tiểu Tam Nha nhỏ ngoan ngoãn để cô lau, vừa tập trung thưởng thức vị ngọt.  

Lâm Thập Thất được đằng chân lân đằng đầu, lại lau mặt cho tiểu Tứ Lang.  

Tiểu Tứ Lang lớn hơn một chút, khi Lâm Thập Thất lau mặt, cậu bé còn biết ngại tới nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.  

Dĩ nhiên, không ảnh hưởng đến việc ăn kẹo.  

Hai đứa nhỏ nhai chậm rãi hết một viên, vẫn còn lưu luyến.  

Lâm Thập Thất lại lấy ra hai viên nữa, hai đứa nhỏ thấy vậy mắt sáng lên.  

Tiểu Tam Nha gần chảy dãi ra.  

Vô thức đưa tay ra định lấy.  

Tứ Lang nhỏ kịp thời kéo tay muội muội: "Muội muội, kẹo quý lắm, không thể cứ ăn kẹo của tứ thẩm mãi được..."  

Tam Nha nghe vậy, bàn tay nhỏ mũm mĩm ngập ngừng rụt lại.  

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc