Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 30: Thụt Thò

Trước Sau

break

Dưới ánh mắt chăm chú của bao người, sao có thể bỏ lỡ cơ hội truyền danh y thuật của mình được?

Dù rằng, chính bản thân Cống thần y cũng không biết vì sao Chu Lang lại khỏi bệnh nhanh đến vậy.

Theo thường lệ, phương pháp của ông ta là trước tiên bán Thần Tiên Hoàn, nếu không hiệu quả thì tiếp tục châm cứu rồi đến một loạt phương pháp trị liệu tiếp theo, từng bước từng bước đều là bạc trắng vào tay…

Nay bệnh vừa phát liền khỏi, thật sự khiến ông ta trở tay không kịp.

Song, cũng chẳng sao, nhân cơ hội này truyền bá danh hiệu “thần y” cũng là chuyện tốt.

Chu gia không moi thêm được gì nữa nhưng cả cái thôn Đào Hoa này, chẳng lẽ còn sợ không tìm được con dê béo để nhổ lông ư?

Một phen diễn tuồng tương hỗ, Cống thần y lại càng củng cố uy danh, chứng thực rằng thân thể Chu Lang thực sự đã hồi phục.

Đến cuối cùng, Chu bà tử vẫn không hoàn toàn yên lòng.

Thêm vào đó, trời cũng đã tối nên lưu thần y ở lại qua đêm, tiện thể theo dõi thêm bệnh tình của Chu Lang xem có tái phát hay chăng.

Cống thần y dĩ nhiên lập tức đồng ý.

Cho dù Chu bà tử không mời, ông ta cũng sẽ không rời đi, một cơ hội tốt thế này, mới chỉ kiếm được ba mươi lượng bạc, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Tất nhiên là phải quay về trấn Long Tuyền lưu lại thêm ít ngày.

Được Chu gia chiêu đãi đầy đủ rượu ngon cơm nóng, lại càng hay.

Chu Lang biểu hiện rất ổn, song ngày đầu tiên cũng không tiện biểu hiện quá lộ liễu.

Một màn diễn xong liền nói bản thân mệt mỏi, xin phép về phòng nghỉ ngơi.

Chu bà tử bèn vội sai Lâm Thập Thất theo vào chăm sóc.

Hai người trở về phòng, Lâm Thập Thất nói:

“Chu Lang, anh cũng được lắm đấy! Trước kia chỉ thấy anh là mặt lạnh, tính khí cáu kỉnh, không nói đạo lý, không ngờ cũng có lúc thức thời, biết tùy cơ ứng biến như thế.”

Chu Lang đáp lại:

“Kẻ tám lạng, người nửa cân thôi, tôi cũng không ngờ cô lại biết nhún nhường như vậy. Trước kia không phải cứ giả bộ thanh cao, mồm mép lanh lợi, suốt ngày châm chọc khiêu khích sao?”

Lâm Thập Thất liền trừng mắt một cái to tướng.

Nếu không phải ở thời cổ đại, nơi góa phụ sống chẳng dễ dàng gì, cô thật sự muốn đi tìm ít thuốc chuột đầu độc hắn cho rồi!

Buổi tối dùng cơm, Chu Lang cũng ra ngoài cùng mọi người đồng bàn.

Cống thần y cùng tiểu đồ đệ được an bài ngồi ghế trên.

Lâm Thập Thất, Lưu thị cùng các nàng dâu và bọn trẻ con thì không được ngồi bàn chính.

Chu Lang đối đáp với mọi người không quá phô trương, nhưng dáng vẻ trầm ổn, rõ ràng là một người bình thường khỏe mạnh.

Cả nhà đều vui mừng khôn xiết.

Lại càng thêm cảm kích Cống thần y.

Long Tuyền trấn, học đường.

Chu Khải Nam cả ngày lòng dạ bất an.

Nhị đệ của hắn ta vừa rồi lại tìm tới, đưa tin báo: vị Cống thần y kia đã thực sự chữa khỏi bệnh cho Tứ thúc ngốc của hắn ta rồi.

Hắn không tin.

Nhưng Nhị đệ thề sống thề chết, kể lại từ đầu đến cuối nguyên do mọi chuyện.

Thậm chí còn kể cả lời mà Tứ thúc nói ra sau khi tỉnh trí.

Chu Khải Nam cảm thấy hoang đường, nhưng sự tình đã xảy ra, trong lòng cứ cảm thấy chỗ nào đó không ổn.

Đến khi lên lớp, phu tử gọi hắn ta đứng lên đáp lời, hắn vẫn ngẩn ngơ thất thần khiến phu tử không khỏi nhíu mày.

“Khải Nam, chẳng hay trong nhà có biến cố gì chăng? Hôm qua trò xin nghỉ về nhà, hôm nay lại tâm trí không yên, học hành lơ đãng?”

Phu tử xưa nay rất coi trọng hắn, bởi hắn là đồng sinh có hy vọng lớn nhất trong Long Tuyền trấn thi đỗ tú tài nên đặc biệt quan tâm hắn.

“Không có chi, đa tạ phu tử quan tâm.” Chu Khải Nam cúi đầu, lòng đầy hổ thẹn.

Tối đến.

Chu bà tử suốt đêm ngủ chẳng yên, một đêm vào xem Chu Lang tới mấy lần.

Khiến cho Lâm Thập Thất cũng chẳng ngủ ngon nổi.

Mền bông không tiện mang ra đắp, hai người chỉ có thể chen chúc nhau nằm dưới một lớp chăn rách nát, thật sự vô cùng khó chịu.

Chu Lang cũng chẳng dễ chịu gì hơn.

“Vấn đề riêng tư phải sớm được đặt lên thảo luận rồi, trước kia anh là kẻ ngốc nên phòng này không có then cài, tiện cho Chu bà tử hay vào thăm, các phòng khác đều có khóa…”

Bởi vì người ta là phu thê bình thường, ắt hẳn buổi tối sẽ có chuyện phu thê, cho nên cần có khóa cửa.

Chu Lang chẳng nghe ra được ẩn ý trong lời.

“Mai tôi gắn thêm cái khóa là được, có gì đâu?”

“Chu bà tử đối với anh tốt như vậy, ngày ngày đến thăm anh, anh vừa khỏe lại liền lập tức lắp then cài cửa, trong lòng bà liệu có sinh ý kiến gì chăng? Chuyện này phải để chính bà ta chủ động đề xuất mới phải. Còn nữa, sau này cũng nên khiến bà ta ít lui tới phòng chúng ta, nơi đây có quá nhiều đồ đạc, dưới gầm giường còn giấu mấy túi rác toàn đồ ăn vặt đã dùng rồi, không thể để bị phát hiện được.”

“Vậy phải làm sao?” Chu Lang hồ đồ hỏi.

Lâm Thập Thất nhướng mày, đưa mắt làm hiệu: “Chốc nữa nghe thấy Chu bà tử đến, anh với tôi cứ cố ý lăn vào nhau một chỗ, dính sát vào, thụt thụt thò thò, để bà nhìn thấy, khi đó bà ắt sẽ ngượng, tự nhiên sẽ bớt đến quấy rầy thôi.”

Chu Lang liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: “Cô nói đến nỗi da gà trên người bản thiếu gia đều nổi cả lên rồi, bản thiếu gia mà thụt thụt thò thò với cô à? Không thể nào! Dẫu thiên hạ này chỉ còn lại mình cô là phụ nữ thì bản thiếu gia cũng sẽ không để mắt đến đâu!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc