Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 31: Ngàn Vạn Tâm Tư

Trước Sau

break

Lâm Thập Thất hận không thể xé toạc miệng hắn.

Thật là độc mồm độc miệng!

“Anh cho là bà đây muốn thụt thụt thò thò với anh lắm sao? Anh tưởng bà đây để tâm đến anh hử? Anh tự luyến quá rồi đó!”

Hai người đang thấp giọng tranh cãi, bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên động tĩnh.

Có người đến!

Nghe tiếng bước chân, hẳn là Chu bà tử.

Trừ bà ra, giờ này khuya khoắt cũng không ai khác lui tới phòng họ.

Đang nghĩ vậy, đột nhiên cả người Lâm Thập Thất cứng lại.

Một luồng khí tức nam nhân nồng đậm bao phủ lấy cô.

Cô đã bị một vòng tay cứng rắn ôm trọn vào lòng.

Chu Lang nhất thời xoay người, áp chế cô dưới thân…

Trong khoảnh khắc, đầu óc Lâm Thập Thất hoàn toàn đình trệ.

Vừa rồi là kẻ nào khẩu xuất cuồng ngôn, rằng dẫu thiên hạ chỉ còn cô là phụ nữ cũng không đoái hoài?

Mẹ nó, thật không có chút chuẩn bị nào cả!

Càng chết người hơn là vào lúc này máu nóng dồn lên đầu, não bộ tê liệt, không còn khả năng suy nghĩ.

Miệng nam nhân, quả là cứng rắn!

Miệng vịt chết không chịu nhận thua!

Chu Lang thấp giọng: “Kêu đi, cô kêu thử xem…”

Lâm Thập Thất định thần lại: “Tôi…  tôi phải kêu thế nào?”

Chu Lang trêu chọc: “Chẳng lẽ cô chưa từng cùng ân ái với đàn ông à? Loại kêu ấy đó đó, càng mờ ám càng tốt…”

Lâm Thập Thất trong lòng rủa thầm: Tôi mờ ám cái tổ tông nhà anh!

Thôi thì… giữ gìn chút văn minh.

Dù cô chưa từng thân cận cùng đàn ông nhưng ít ra cũng từng xem qua vài đoạn, loại chuyện nam nữ này, ngay cả giáo dục thanh thiếu niên cũng nhắc tới.

Cô lập tức vờ vịt cất giọng ư ư a a.

Lại còn giả bộ nửa từ chối nửa thuận theo: “Tướng công… đừng mà… bệnh của chàng mới vừa khỏi… ta sợ chàng bị kích động… Tướng công, đừng mà… phòng ta lại không khóa… nếu để người khác nhìn thấy thì thật khó xử… Tướng công… a~…”

Âm thanh vừa dịu vừa mềm, tiếng “a” cuối cùng kia lại đặc biệt lả lơi, khiến tâm hồn người nghe ngứa ngáy không thôi.

Chu Lang vốn chỉ muốn diễn kịch cho Chu bà tử xem, không ngờ bị tiếng rên rỉ ấy làm kích thích đến nỗi… nửa thân dưới khẽ nóng lên, lại thật sự có phản ứng đáng xấu hổ.

“Thê tử ngoan… nàng thật thơm… ta rất muốn…”

Ngoài cửa, Chu bà tử vừa mới đẩy cửa đến một nửa.

Dưới ánh trăng, bà thấy hai người trong phòng lồng ghép vào nhau.

Miệng thốt những lời say đắm tình ý.

Bà lập tức rụt tay, lặng lẽ lui ra.

Tứ nhi của bà không tệ, vừa mới khỏe lại đã khôi phục phong độ nam tử, xem ra không lâu nữa bà sẽ được bồng cháu trai của Tứ phòng rồi.

Thật khiến người ta mừng rỡ.

Tứ nhi của bà dung mạo tuấn tú, Lâm thị lại cũng không đến nỗi nào, hai người mà sinh con nhất định là cực kỳ xinh đẹp.

Mối lo trong lòng bà suốt bao năm nay xem như đã được gỡ bỏ.

Chuyện ấy cũng biết làm, vậy trí óc hẳn là thực sự đã hồi phục rồi.

Quả không hổ là Cống thần y, danh bất hư truyền.

Khải Nam, đứa cháu đích tôn bình thường ích kỷ tư lợi, lần này rốt cuộc cũng làm được một chuyện nên làm là truyền tin tức của Cống thần y về.

Xem ra, ngày mai phải tìm người sửa lại cửa phòng tứ phòng cho thật tốt, sớm ngày để bà ôm được tôn tử của tứ phòng.

Chu bà tử lại liếc nhìn về phía nhị phòng...

Mỗi đêm, động tĩnh bên nhị phòng là lớn nhất, hai phu thê ấy gần như đêm nào cũng "làm việc", Chu bà tử nhiều phen nửa đêm dậy đi tiểu đều đụng phải.

Dốc sức thật nhiều, cố gắng cũng chẳng ít, chỉ là... chẳng thấy động tĩnh gì, có chửa thì cũng lại là nữ nhi.

Tất cả đều là công cốc, nhọc lòng vô ích.

Hôm nay, nhị phòng lại yên tĩnh lạ thường, quả thực là kỳ quái.

Chu bà tử cũng không nghĩ nhiều, bĩu môi một cái rồi quay vào phòng.

….

Đợi Chu bà tử rời đi, hai người Lâm Thập Thất lập tức tách ra.

Lâm Thập Thất đè nén nhịp tim hỗn loạn, trong ánh trăng trắng, cô trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Chu Lang phủ lên một tầng ửng đỏ.

Lần đầu tiên hai người cùng nhau diễn một màn... ám muội đến vậy, cho dù là giả, là đóng kịch, cũng khiến người ta ngượng ngập đến muốn rúc cả mười ngón chân xuống đất.

Bên cạnh sự xấu hổ ấy, còn có một cảm giác xao xuyến đến khó tả.

Chu Lang cũng đang thở dốc nhẹ, lặng lẽ trở về phía giường của mình không nói một lời.

Căn phòng yên tĩnh đến mức ngột ngạt, không khí như đông lại.

“Chó Chu Lang, da mặt dày, ôm nữ nhân trông quen tay lắm nhỉ!” Cô phá vỡ trầm mặc trước.

Chu Lang trầm giọng đáp: “Cô cũng không tệ, kêu lên nghe mà... tà răm lắm...”

“Cút!”

Miệng chó nào phun được lời hay!

Hai người anh một câu tôi câu, chẳng ai hợp ai, ai nấy đều quay lưng lại tự mình ngủ.

Phen này, Chu bà tử chắc hẳn sẽ không tới nữa.

Cẩu Chu Lang từ chỗ giấu lôi mền dày ra đắp.

Lâm Thập Thất thì nằm một mình trong chăn cũ.

Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc.

Cô quay lưng lại, cắn răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm niệm đi niệm lại:

Chó Chu Lang, Chu Tứ Ngốc, đồ con rùa…

Niệm một lúc rồi chìm vào giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, Chu Lang trở mình.

Trong lòng hắn cuồn cuộn trăm mối, chẳng thể yên giấc, mắt mở trừng trừng.

Hắn nhìn về phía Lâm Thập Thất đang nằm say trong ánh trăng...

Khuôn mặt cô với ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn.

So với kiếp trước của cô có vài phần tương tự.

Làn da trắng như ngọc, hàng mi cong dài, mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi anh đào hồng nhuận, xinh xắn động lòng.

Nữ nhân đang ngủ đáng yêu ngọt ngào.

Nhưng hễ tỉnh dậy liền răng nanh vuốt nhọn, đối diện với hắn chẳng khác nào một con nhím nhỏ đầy gai.

Vừa rồi ôm cô tựa như ôm phải một con nhím, cả người tê dại, ngứa ngáy khó chịu.

Vốn dĩ trong lòng Chu Lang trăm mối tơ vò, chẳng thể an giấc.

Song giờ phút này, sau khi xoay người ngắm nhìn Lâm Thập Thất ngủ say, hắn lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Buồn ngủ kéo đến, hắn khép mi, nơi khoé môi thấp thoáng một nụ cười, từ từ rơi vào mộng đẹp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc