Chu Lang mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng:
“Lâm Thập Thất… Cô chờ đó cho tôi!”
“Hahaha, thế nào, anh còn muốn mùa thu tính sổ ư? Trong sách đã viết rõ, đây đâu phải độc dược gì, chỉ là Lục Vị Địa Hoàng Hoàn bọc phân bò khô thôi mà…”
“Ọe…” Chu Lang vừa nghe đến hai chữ “phân bò” lại bắt đầu nôn khan.
Lâm Thập Thất hận không thể có ngay chiếc điện thoại bên mình để quay lại dáng vẻ chật vật này của hắn, sau này có dịp đem lên mạng phát tán khiến cho hắn Chu Lang không còn mặt mũi gặp ai.
Thật quá hả hê!
Đáng đời Chu Lang!
Cơ hội đâm hắn một đao như thế này không nhiều đâu, không tranh thủ thì thật quá uổng phí!
He he…
Tiếc là không có điện thoại.
Chu Lang nôn đến không còn chút khí lực nào.
Cuối cùng phải để Lâm Thập Thất đi lấy nước giúp hắn rửa mặt, súc miệng một phen.
Lúc này mới đỡ hơn đôi chút.
“Anh chuẩn bị xong chưa?” Lâm Thập Thất hỏi Chu Lang.
Chu Lang khẽ gật đầu với cô.
Lâm Thập Thất lập tức chạy vọt ra ngoài, hô lớn:
“Nương ơi! Thần y! Phu quân con tỉnh rồi! Phu quân con tỉnh rồi! Phu quân còn nhận ra con nữa… trời ơi! Thần y thật là linh nghiệm!”
Cô kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.
Cống thần y cùng tiểu dược đồng đều ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại phong thái cao nhân, thần tình bình tĩnh.
Lại nói Chu bà tử mừng rỡ đến phát điên, giọng the thé:
“Thật vậy sao? Nhận ra ngươi ư? Không phải trước nay nó vẫn nhận ra ngươi rồi ư?”
Lâm Thập Thất đáp:
“Nương à, là chàng biết gọi tên con rồi, chàng gọi con là Lâm thị, còn hỏi nương con đâu…”
“Ôi trời ơi! Con ta ơi!”
Chu bà tử lập tức chạy như bay, vừa chạy vừa vấp, lao thẳng vào phòng trong.
“Nương, người chậm thôi, cẩn thận ngã đấy.”
Đúng lúc ấy, Chu Lang từ trong phòng bước ra vừa khéo đỡ lấy Chu bà tử.
Chu bà tử như nằm mộng, lúc đầu còn nghi mình nghe nhầm, đến khi tận mắt thấy mới rơi lệ đầy mặt.
Bà ôm chầm lấy Chu Lang:
“Con ta ơi! Con thực sự khỏi ngốc rồi sao! Con nhận ra nương rồi! Tứ nhi của ta! Hu hu hu… ông trời ơi, thật là cảm tạ ông trời mở mắt cho con ta khỏi bệnh…”
Chu Lang toàn thân cứng đờ, cố gắng chịu đựng Chu bà tử nước mắt nước mũi tèm lem ôm lấy mình.
Lâm Thập Thất đứng bên suýt nữa không nhịn được cười.
Ngay lúc ấy, Chu lão hán từ ngoài nghe tin trở về, là do Vương thị sai nhi tử đi mời ông về.
Chu bà tử ra tay vung một phát ba mươi lượng bạc để mua Thần Tiên Hoàn, một món lớn như vậy khiến nàng ta đau lòng không thôi.
Trong Chu gia, chỉ có Chu lão hán mới có thể áp được Chu bà tử.
Hiếu đạo là trời, phu đạo là đất.
Chu lão hán vừa bước vào cửa, thấy cảnh tượng trước mắt thì sửng sốt đứng yên.
Chu Lang thấy được Chu lão hán, lập tức đẩy nhẹ Chu bà tử ra, bước nhanh đến trước mặt ông trịnh trọng cúi đầu:
“Cha! Nhi tử bất hiếu, uổng phí bao nhiêu năm qua…”
Cả người Chu lão hán sững sờ hồi lâu chưa hoàn hồn!
Lão thật sự không ngờ tới… đứa con ngốc này thật sự khỏi hẳn rồi?
Từ nhỏ Chu Tứ Ngốc đã đần độn, trong mắt lão từ trước đến nay vốn là một gánh nặng, nhiều lần trong nhà thiếu lương thực, lão đều sinh lòng oán ghét đứa con ngốc này ăn quá nhiều, trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với hắn.
Huống chi càng lớn lên, tướng mạo hắn lại càng tuấn tú xuất chúng, không giống lão cũng chẳng giống Chu bà tử.
Nếu không phải Chu bà tử luôn nhất mực che chở cho hắn...
“Lão đầu tử, ông vui đến ngẩn người rồi à? Tứ nhi đang nói chuyện với ông kia kìa!” Chu bà tử vừa khóc vừa kéo lấy ông.
Chu lão hán thu lại thần trí, nghĩ đến giờ bỗng dưng nhặt lại được một tráng đinh khỏe mạnh, đúng là chuyện hỉ sự.
“Tốt, tốt, tốt! Tứ nhi, con khỏi ngốc là tốt rồi.” Ba mươi lượng bạc đổi lấy một viên Thần Tiên Hoàn mà cứu được một nhi tử khỏe mạnh trở lại, cũng chẳng phải là lỗ lãi gì.
Lúc này, dân thôn kéo đến vây xem trong ngoài mấy tầng liền.
Ai nấy đều hết sức kích động.
“Trời ơi! Chu Tứ Ngốc thật sự khỏi rồi sao? Vị thần y này quả là lợi hại vô cùng!”
“Nghe nói Thần Tiên Hoàn của thần y ba mươi lượng bạc một viên, bách bệnh đều trị, danh bất hư truyền đấy!”
“Chu Tứ Ngốc đần độn suốt mười tám năm, vừa ăn một viên Thần Tiên Hoàn là khỏi, vậy mẫu thân ta bị bệnh phổi liệu có thể dùng thuốc ấy mà chữa lành không?”
“Há, gọi là Thần Tiên Hoàn, hẳn là có công hiệu cải tử hoàn sinh, chết rồi, vào quan tài rồi cũng có thể cứu sống đó!”
“Nói thật, Chu Tứ Ngốc vừa khỏi bệnh ngốc thì nói chuyện nghe thuận tai hơn hẳn, lại biết hiếu đạo, vừa nhìn đã biết là đứa con tốt rồi, Chu gia bọn họ đúng là xuất nhân tài rồi! Tứ Ngốc gặp đại nạn không chết tất có hậu phúc!”
…
Bên này, Chu Lang lần lượt ra mắt các trưởng bối trong Chu gia.
“Đại ca, đại tẩu, Nhị ca, Nhị tẩu…”
“Đa tạ Tam ca, Tam tẩu, nếu không nhờ Tam ca mời thần y về cứu chữa, e rằng Tứ đệ vẫn còn mê mê man man, Tứ đệ xin ghi khắc trong lòng món ân tình này.”
“Càng cảm tạ hơn là Cống thần y, y thuật của ngài thật cao minh, xin cúi đầu cảm tạ đại ân cứu mạng của ngài.”
Chu Lang ăn nói rõ ràng, trật tự đâu ra đó.
Lần lượt thi lễ chào từng người.
Chu bà tử lúc trước vẫn còn ngờ vực, cho rằng nhi tử bà chỉ là hồi quang phản chiếu, hoặc là chỉ nhận ra mình cùng Chu lão hán.
Nào ngờ nhi tử nhận ra hết thảy mọi người, lời lẽ lại lễ độ, đĩnh đạc, phong thái đàng hoàng.
Thật khiến tâm can bà tràn đầy an ủi.
Lâm thị, cưới được nàng dâu này thật là đáng giá.
Hẳn là những điều tốt đẹp này đều là theo Lâm thị lâu ngày, dần dần học được.
Lâm Thập Thất vì tạo không khí còn rưng rưng nhỏ lệ vì xúc động, liền nhận được ánh mắt khen ngợi của Chu bà tử.
Ánh mắt ấy… ngày mai mà cô muốn ăn riêng một chén trứng hấp, e là cũng có hi vọng rồi!
Chu Lang diễn trò chu toàn một phen.
Cảm thấy hỏa hầu đã đủ.
Lại quay sang Cống thần y, nói:
“Thần y, phiền ngài lại giúp ta bắt mạch một lần nữa, trước kia đầu óc ta lúc nào cũng mơ hồ, nay cảm thấy vô cùng thanh tỉnh, nhờ ngài xem thử xem còn chỗ nào chưa thông suốt chăng?”
Cống thần y bày vẻ đạo mạo, lại giúp Chu Lang bắt mạch thêm lần nữa.
“Quả thực mạch tượng so với lúc trước tốt lên rất nhiều, xem ra Thần Tiên Hoàn thật sự tương hợp với bệnh chứng của ngươi. Nói thực, lão phu đây cũng là lần đầu tiên gặp thuốc phát huy hiệu quả nhanh đến vậy, thật đúng là thiên phú dị bẩm!”
“Nào nào, để ta xem thêm lưỡi ngươi một chút…”