Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 28: Anh Sẽ Bị Trời Phạt Đấy

Trước Sau

break

Lâm Thập Thất suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Hai tên lừa đảo này đúng là biết diễn thật, trong sách chép rõ, cái gọi là Thần Tiên Hoàn kia thực chất chỉ là viên Lục vị địa hoàng hoàn (*) bọc ngoài bằng phân bò khô.

(*) Lục vị địa hoàng hoàn là một trong những bài thuốc kinh điển được lưu truyền từ hàng ngàn năm trước, có tác dụng bổ thủy, bổ âm.

Hai người bọn họ mà đi tấu hài thì e rằng nổi danh khắp chốn.

Bên này, Chu bà tử cảm kích rưng rưng:

“Tạ ơn đại ân đại đức của thần y.”

Trên tay bà vừa khéo có ba mươi lượng bạc, chính là khoản tiền riêng tích góp suốt bao năm.

Ngay lúc ấy, từ ngoài cửa sổ vang lên một tiếng kêu khẽ:

“Cái gì mà Thần Tiên Hoàn, lại đòi ba mươi lượng một viên? Cướp giết giữa ban ngày sao! Đây là thuốc mà dân nghèo chúng ta có thể dùng được sao? Trời ơi! Lỡ như một viên không khỏi lại phải thêm vài viên, chẳng phải bán cả Chu gia đi cũng không đủ bạc sao? Nhị đệ muội, Tam đệ muội, các ngươi nói xem có phải không?”

Chính là giọng của Vương thị.

Hiển nhiên, mấy người đó đang đứng ngoài cửa nghe trộm vách tường.

Không ai đáp lời Vương thị.

Chu bà tử nhân lúc đi lấy ngân lượng, tiện thể lại mắng Vương thị một trận nên thân.

Sau đó quay trở vào.

Một tay bà giao ngân lượng cho tiểu dược đồng, tay kia thì tiếp lấy viên Thần Tiên Hoàn mà hắn ta lấy ra từ hòm thuốc.

“Nhanh cho bệnh nhân uống đi, Thần Tiên Hoàn nếu để lộ ra không khí quá lâu sẽ mất hiệu lực.”

Chu bà tử như dâng bảo vật, đem viên thuốc tới trước mặt Chu Lang.

Chu Lang vừa ngửi liền phát hiện một luồng mùi phân bò xộc lên, theo bản năng nghiêng đầu né tránh.

Lâm Thập Thất bước lên một bước, nói:

“Nương, để con cho chàng uống, chàng nghe lời con lắm.”

Chu bà tử cẩn thận đưa viên Thần Tiên Hoàn cho Lâm Thập Thất, dặn:

“Mau đút, cẩn thận kẻo mất dược hiệu.”

“Phu quân, há miệng nào! Uống viên Thần Tiên Hoàn này vào, bệnh của chàng sẽ khỏi đó.”

Lâm Thập Thất cười xấu xa, đưa viên thuốc phân bò kia sát miệng Chu Lang.

Chu Lang suýt nữa thì nôn ra tại chỗ.

Hắn dùng tay áo che miệng, định lén lút đưa viên thuốc ấy vào tay áo, giả bộ như đã nuốt xong.

Lâm Thập Thất đâu để hắn toại nguyện, cố tình kéo tay áo hắn ra:

“Phu quân, viên Thần Tiên Hoàn này uống vào là khỏi bệnh, không thể để phí phạm.”

Nhân lúc Chu Lang sơ hở, cô lập tức nhét viên thuốc vào miệng hắn.

Rồi vội vàng đổ một ngụm nước xuống.

Chu Lang…

Chỉ hận không thể lập tức giết chết Lâm Thập Thất!

Một trang hảo hán, lại phải chịu nỗi nhục trước mắt này.

Lâm Thập Thất vội vàng chớp mắt ra hiệu, bảo hắn nhẫn nhịn chứ đừng nổi giận, không được để lộ, đại cục là trọng.

Chu Lang hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên tay nổi bật.

Lâm Thập Thất tiếp tục màn diễn, thở phào một hơi rồi quay đầu hỏi:

“Thần y, phu quân ta sau khi uống Thần Tiên Hoàn sẽ có phản ứng gì?”

Cống thần y nói:

“Thông thường sẽ có chút buồn ngủ, sẽ ngủ một giấc, đợi hắn tỉnh lại rồi xem tiếp tình hình.”

Lâm Thập Thất trong lòng đã nắm được đại khái.

Cái gọi là Lục Vị Địa Hoàng Hoàn này không chỉ bọc ngoài bằng phân bò khô, mà còn có lẽ đã được cho thêm thành phần gây buồn ngủ.

Tên Cống thần y kia tự tin đến thế, nói uống vào sẽ có hiệu quả, rất có khả năng còn trộn thêm thuốc mê khiến người uống bị tê dại, mơ màng.

Chu Lang cũng là kẻ biết diễn, nghe đến đây liền lập tức ngã ra giường, giả vờ ngủ mê man.

Lâm Thập Thất cố ý tỏ vẻ kinh hỉ: "Ây da, linh nghiệm thật đó! Mới uống xong đã có hiệu quả rồi! Quả nhiên là Thần Tiên Hoàn mà!”

Chu bà tử cũng vô cùng hoan hỉ.

Chỉ có sắc mặt sư đồ Cống thần y là có chút nghi hoặc, liếc nhìn nhau.

Viên thuốc này… có phải phát huy tác dụng quá nhanh rồi không?

“Thần y, nhi tử của ta phải ngủ bao lâu mới tỉnh lại đây?” Chu bà tử ân cần hỏi.

“Thời gian không nhất định, có thể là một hai canh giờ, cũng có thể mấy ngày đều có khả năng.”

“Vậy được, thỉnh hai vị sư đồ thần y sang sảnh trước uống chén trà, nếu hôm nay chưa tỉnh, cũng xin hai vị lưu lại Chu gia một đêm nữa chứ đừng vội rời đi.”

Cống thần y đáp: “Đó là lẽ đương nhiên, nếu chỉ uống Thần Tiên Hoàn mà vẫn chưa khỏi, ngày mai còn phải tắm thuốc, châm cứu đầu não, dùng các phương pháp khác để tiếp tục trị liệu, nếu chưa chữa lành, lão phu quyết không rời đi.”

Chu bà tử một phen hào sảng, một viên Thần Tiên Hoàn ba mươi lượng bạc nói xuất ra là xuất, xem ra Chu gia quả thực vẫn còn không ít dầu nước để vắt. 

Nào dễ dàng để sư đồ ông ta cứ vậy rời đi?

Lâm Thập Thất không theo ra ngoài, cô ở lại trong phòng chăm nom bệnh nhân.

Người vừa đi hết, Chu Lang lập tức trở mình ngồi dậy nôn mửa không ngừng.

Viên “Thần Tiên hoàn” ấy vốn được hắn ngậm dưới lưỡi chưa hề nuốt vào, lúc này đều nôn ra toàn bộ.

Lâm Thập Thất chậc chậc cảm thán: "Viên Thần Tiên Hoàn ba mươi lượng bạc bị anh phung phí như vậy, Chu Tứ Ngốc, anh nhất định sẽ bị trời phạt đấy!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc