“Thật sao? Thần y? Vậy thì tốt quá rồi! Mời ngài mau ra tay chữa trị cho!”
Cống thần y vuốt chòm râu dài bạc trắng của mình, trầm giọng nói:
“Chẩn bệnh phải tuân theo bốn bước: vọng, văn, vấn, thiết, không thể vội vàng, đợi lão phu cẩn thận xem xét cho lệnh lang trước đã.”
Ông bảo Chu Lang thè lưỡi xem lưỡi, lại quan sắc mặt, đôi mắt, ngũ quan, thậm chí cả tay chân đều cẩn thận quan sát.
Rồi lại chậm rãi bắt mạch cho Chu Lang.
Lâm Thập Thất ở bên khẽ nói:
“Nương, người xem vị thần y này quả nhiên là chuyên nghiệp mà, không giống như mấy lang băm giang hồ mà chúng ta từng mời đến trước đây.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, như là thầm thì nhưng kỳ thực cả phòng đều nghe thấy rõ.
Cống thần y lại càng dốc sức diễn xuất hơn.
Cuối cùng, ông ta nói:
“Bệnh nhân này vẫn còn hy vọng, lão phu trước đây từng chữa khỏi cho người mắc chứng bệnh não lưu lại từ thuở nhỏ tương tự như thế này…”
Lâm Thập Thất mừng rỡ nói:
“Thật là tốt quá! Thần y, chẳng hay có loại linh dược gì, có thể bảo đảm phu quân ta dùng xong thuốc là khỏi hẳn không?”
Cống thần y làm bộ làm tịch:
“Lão phu nơi đây đích xác có linh dược, chỉ là, bệnh này đã lâu, e rằng chỉ uống thuốc thôi chưa đủ, còn cần phải châm cứu lên đầu giúp thông suốt não bộ…”
Lâm Thập Thất trong lòng lập tức “thình” một tiếng, ôi hỏng rồi!
Trong sách viết rõ, Chu Tứ ngốc là bị châm cứu đến chết.
Tên họ Cống này vốn là thần y lừa đảo, căn bản không phân biệt nổi huyệt đạo, chỉ vì thấy châm cứu có vẻ cao minh dễ dọa người, nên mới tùy tiện đâm loạn vào đầu Chu Tứ ngốc.
Châm chết người xong, còn dám nói là Chu Tứ ngốc vốn đã tận số.
“Không châm… đau… không châm…” Chu Lang nghe thế liền bắt đầu diễn kịch.
Cho uống thuốc thì hắn có thể giả bộ nuốt, nhưng châm cứu thì đúng là phải liều mạng thật.
Chu bà tử xót con:
“Thần y, ngoài việc châm cứu ra, chẳng hay còn có phương pháp nào khác không?”
Cống thần y chau mày:
“Phương pháp lão phu nghĩ ra đã là tối ưu, nếu như người nhà và bệnh nhân không phối hợp, vậy thì lão phu cũng bó tay mà thôi.”
Làm thần y, điều kiêng kỵ nhất chính là bị nghi ngờ.
Không châm cứu thì làm sao thể hiện được sự cao minh? Không như thế, làm sao lừa được nhiều bạc?
Lâm Thập Thất vội vàng nói:
“Thần y ngài có điều chưa biết, phu quân ta tính tình nóng nảy, thường xuyên đánh người, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều đánh cả! Lại còn vô cùng sợ châm cứu, ta e rằng nếu bị kích thích, phu quân ta lỡ ra tay đánh thần y thì chẳng phải là chuyện lớn sao, nếu có thể dùng phương pháp ôn hòa hơn, ví như cho uống thuốc trước, dù hiệu quả chậm một chút cũng không sao, tiền thuốc, tiền chẩn bệnh gì cần bao nhiêu, chúng ta đều cung cấp đủ, chứ không thiếu ngài một văn nào cả.”
Cống thần y liếc mắt đánh giá vóc dáng của Chu Lang.
Thân thể to lớn như vậy.
Nếu thực sự động thủ, chỉ sợ cả ông ta và tiểu dược đồng đều không chống đỡ nổi.
Sau khi cân nhắc một lúc, liền nói:
“Cũng được thôi, không phải vấn đề tiền chẩn trị, châm cứu của ta vốn không thu phí, cái đắt là ở linh dược. Vậy thì trước tiên cho hắn dùng một viên Thần Tiên Hoàn xem hiệu quả ra sao.”
“Được lắm! Thần y! Ây da, lần này phu quân ta nhất định sẽ khỏi bệnh.”
Tiểu dược đồng nói:
“Thần Tiên Hoàn của thần y chúng ta giá trị không nhỏ, số lượng cực kỳ ít, thần y mỗi năm chỉ có thể luyện được hơn mười viên, chỉ dành cho những chứng bệnh thật sự nan y mới dám dùng. Hiện tại cũng chỉ còn vài viên, một viên dùng là ít đi một viên, dược liệu để luyện thuốc đều là những thứ giá trị nghìn vàng, lại khó cầu, cho nên nếu các vị muốn mua Thần Tiên Hoàn thì nhất định phải giao bạc trước…”
Chu bà tử lập tức bị mấy chữ “giá trị nghìn vàng” dọa cho giật mình.
“Vậy… vậy thì một viên cần bao nhiêu bạc?”
Cống thần y liền quát tiểu dược đồng:
“Lão phu hành y là để tích đức cứu người! Thần Tiên Hoàn là dùng cho bệnh nhân cần thiết, thu chút phí tượng trưng là được, nhắc đến giá thành dược liệu còn ra thể thống gì nữa! Ta đã dạy ngươi thế nào hả? Trị bệnh cho nhà quyền quý, Thần Tiên Hoàn bán giá nghìn vàng cũng không quá, còn với hương thôn dân dã thế này, dẫu có tặng không cũng là việc nên làm!”
Tiểu dược đồng vẻ mặt ủy khuất:
“Sư phụ dạy rất đúng, là đồ nhi ăn nói không thỏa đáng. Nhưng… sư phụ, nếu chúng ta chẳng thu đồng nào, vậy chẳng phải là ngài đi đường xa vất vả mà chữa cho bao người, ngay cả lộ phí cũng không đủ ư? Hay là thế này đi, một viên Thần Tiên Hoàn, ta lấy danh nghĩa xe ngựa mà thu phí năm mươi lượng bạc, ngài xem có được không?”
Cống thần y lại quát:
“Nhiều quá! Ba mươi lượng là được rồi, lần sau gặp phải nhà phú hộ rồi hãy thu nhiều.”
“Vâng ạ! Sư phụ từ bi.”