Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 26: Kẻ Xấu, Cút Đi

Trước Sau

break

Lâm Thập Thất lo toan việc nhà, còn Chu Lang thì ngồi phơi nắng.

Cô nhìn mà không thuận mắt liền gọi Chu Lang đến phụ quét sân, nhặt rau, mấy việc vặt vãnh.

Chu Lang cũng vui vẻ nhận lời.

Dù sao ngồi không cũng là ngồi không, chỉ là tay chân vụng về khiến người nhìn mà bật cười.

Chậc chậc chậc, đúng là diễn vai ngốc đến nơi đến chốn.

“Nãi, Tam thúc đưa thần y về rồi! Nãi!”

Chu Nhị Lang và Chu Tam Lang đang bắt rùa bên sông, nhưng rùa thì chẳng bắt được con nào, người thì ướt sũng từ đầu đến chân. 

Trên đường quay về, nhìn thấy Chu lão tam dắt theo một lão giả râu bạc trắng tiến vào thôn, nói là thần y mời về.

Hai đứa nhỏ mừng rỡ vô cùng, chạy như bay về nhà báo tin.

Chưa vào đến cửa đã hô toáng lên, đến mức nửa cái thôn đều nghe thấy.

Chu bà tử hấp tấp chạy ra nghênh đón:

“Đâu? Đâu rồi? Thật là Cống thần y sao? Sao mà nhanh vậy?”

Phu thê Lâm Thập Thất cũng cảm thấy hơi quá nhanh.

Chu lão tam lần này làm việc cũng hiệu quả ghê gớm!

Chẳng mấy chốc, Chu lão tam đã dẫn một vị lão nhân râu tóc bạc phơ bước vào đại viện Chu gia.

Láng giềng hai bên đều đến xem náo nhiệt.

Vị lão nhân ấy vận trường bào, y phục chỉnh tề, tóc râu bạc trắng, nét mặt trầm tĩnh, thần thái cao thâm khó lường. 

Phía sau còn có một tiểu dược đồng mang theo hòm thuốc với dáng vẻ nghiêm trang.

Dược đồng còn giương một lá cờ hiệu, trên đó viết một chữ “Cống”.

Ở chốn thôn quê mà nói, quả thật có vài phần khí thế và thể diện.

Chu bà tử còn đang định mở miệng hỏi rằng vị này có thật là thần y hay không, thì Lâm Thập Thất đã sớm được Chu Lang ra hiệu, liền nhanh chân bước ra trước một bước, hưng phấn nói:

“Cống thần y! Ngài thật sự là Cống thần y sao? Trời ơi, trông ngóng ngài đã lâu! Mời ngài mau vào trong!”

Dù hôm nay có đến một con châu chấu, Lâm Thập Thất cũng tuyệt đối không để tuột mất.

Nhất định phải nhận định là thần y.

Có như vậy, Chu Lang mới có thể danh chính ngôn thuận mà khỏi bệnh.

Chu Lang khỏi bệnh rồi, cô mới có thể danh chính ngôn thuận sai phái hắn làm đủ mọi việc.

Đây là điều thứ nhất.

Điều thứ hai, đã xác định không thể quay về hiện đại thì phải tiếp tục sinh sống ở Chu gia, mà Chu Lang là trượng phu của Tứ phòng, nếu cứ ngốc nghếch mãi thì rất dễ bị người ta hiếp đáp, không thể đứng vững làm chủ một phòng.

Chẳng hạn như, nếu họ không muốn dính vào vũng nước đục của Chu gia, không muốn đối đầu với Chu Khải Nam thì có thể chia ra làm một nhà riêng, thoát khỏi sự chi phối của nam chính nguyên tác.

Nếu Chu Lang vẫn là một kẻ ngốc thì chuyện phân gia chỉ là điều không tưởng.

Chu bà tử tuyệt đối sẽ không để cô dẫn theo một kẻ ngốc rời khỏi nhà mà lập gia thất riêng.

Vẫn là cần Chu Lang khôi phục trí tuệ trước đã.

  

Bên kia, lão giả râu bạc vẫn còn muốn tự mình chứng thực thân phận, nói vài câu khách khí.

Nào ngờ, Lâm Thập Thất căn bản không cho ông cơ hội mở miệng đã cất tiếng:

“Cống thần y, mời ngài mau vào, phu quân ta đang ở trong phòng, ta đi pha trà đãi ngài, nương ơi, phu quân con lần này nhất định sẽ khỏi bệnh!”

Cô trực tiếp dẫn người vào phòng của Tứ phòng.

Vương thị và mấy người trong nhà cũng đi ra xem tình hình.

Vương thị nói:

“Tứ đệ muội, ngươi cũng thật quá sốt ruột rồi đó, nương đã nói rồi, chẳng phải là không cho Tứ đệ trị bệnh, ngươi gấp gáp như vậy làm gì, đến thân phận người ta cũng chưa xác thực mà.”

Chu bà tử lúc đầu cũng cảm thấy Lâm thị có phần nóng nảy, cướp mất cả uy phong của bà.

Nhưng ngẫm lại, như vậy lại càng chứng tỏ Lâm thị thật lòng quan tâm đến nhi tử bà.

Lại bị Vương thị trách móc một trận, liền quay đầu hỏi Chu lão tam rốt cuộc là thế nào.

Chu lão tam hớn hở như mở cờ trong bụng, nói:

“Hôm qua ta đã sai các huynh đệ đi dò la tin tức, ai nấy đều từng nghe danh Cống thần y, ta dặn họ nếu có tin gì thì lập tức báo lại. Kết quả là hôm nay Cống thần y thật sự đến trấn Long Tuyền chúng ta, huynh đệ của ta liền gửi tin, ta liền lập tức chạy đi mời ngài về…”

Đây chính là muốn tranh công trước mặt Chu bà tử đây.

Chu bà tử hỏi mấy câu, Cống thần y lại không đáp lời, mà là tiểu đồng theo sau ông ta thay mặt sư phụ lên tiếng:

“Sư phụ ta đi khắp Nam Bắc, chuyên chữa các chứng bệnh nan y khó giải, từng cứu không biết bao nhiêu người, không tới ngàn cũng phải tám trăm. Cờ thưởng, trướng thêu tạ ơn nhận được không kể xiết, đệ tử cũng trải khắp nơi, những chốn đã từng qua, người được cứu không đếm xuể, còn có người lập miếu, dựng bia cảm tạ sư phụ ta…”

Dân thôn kéo đến xem náo nhiệt đều đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Thần y có thanh thế lớn như vậy, đúng là lần đầu tiên được trông thấy.

Lại thêm dáng vẻ râu tóc bạc phơ, trang phục đạo mạo, đúng là có khí chất như cao nhân đắc đạo.

Ai nấy đều lấy làm hiếu kỳ.

Chu bà tử cũng đã tin đến bảy tám phần, bèn nói:

“Thần y, mời ngài vào trong, nhi tử ta bệnh đã từ nhỏ…”

Bà bèn nói sơ qua tình trạng bệnh tình.

Chu Lang ngồi trong phòng để mặc mọi người bàn luận, hắn thì bất động như tượng, giả bộ như chẳng hiểu gì cả.

Cống thần y đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt.

Tiểu dược đồng liền nói:

“Sư phụ ta chữa bệnh cần sự yên tĩnh…”

Chu bà tử lập tức hiểu ý, liền cho mời những người khác ra ngoài.

Vương thị không chịu đi, lẩm bẩm lầu bầu muốn xem xem vị thần y này rốt cuộc đòi bao nhiêu lượng bạc?

Nhưng dưới áp lực của Chu bà tử, nàng ta cũng đành không cam lòng mà bước ra.

Lâm Thập Thất mang trà nước vào trong.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Chu bà tử, Lâm Thập Thất, sư đồ Cống thần y cùng với Chu Tứ ngốc mặt không biểu cảm đang nhập vai diễn.

Chu Lang ở Đào Hoa thôn có biệt danh là Chu Tứ ngốc.

“Kẻ xấu, cút đi!” Chu Tứ ngốc bắt đầu biểu diễn rồi.

Phản ứng khi nhìn thấy người lạ này, chính là hành vi thường ngày của nguyên chủ.

Lâm Thập Thất vội bước lên trấn an:

“Phu quân, đừng sợ, đây là Cống thần y, thần y tới để trị bệnh cho chàng, chàng đừng sợ nhé, ta với nương đều ở ngay đây trông mà…”

Như vậy, phản ứng kích thích của Chu Lang dần dần dịu lại.

Cống thần y gật đầu:

“Bệnh nhân này vẫn còn nghe lời thân nhân, cho thấy đầu óc chưa hoàn toàn tổn thương, vẫn còn cứu được.”

Một câu nói ấy khiến Chu bà tử lại bừng lên hy vọng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc