Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 21: Đắc Tội Rồi

Trước Sau

break

Lúc ăn cơm, Chu bà tử múc đầy bát cho phu thê Lâm Thập Thất, còn không ngừng gắp đồ ăn cho hai người họ.

Đây là lần đầu tiên từ khi xuyên đến nay, Chu Lang được lên bàn ăn.

Chu bà tử vốn đã chuẩn bị tâm lý rằng Chu Lang sẽ ăn uống bừa bãi, tay chân lộn xộn như thường lệ, không ngờ hắn lại yên tĩnh, nho nhã ăn hết phần cơm.

Toàn bộ quá trình không nói một lời thừa.

Chu bà tử càng thêm đau lòng.

“Tứ nhi của ta bây giờ càng ngày càng ngoan rồi, đều là nhờ Lâm thị dạy dỗ tốt, bản thân ngươi đã thông suốt, lại còn dạy con ta biết ngoan ngoãn, công lao to lớn nên ăn nhiều một chút.”

Chúng nhân chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Hôm nay, Lâm thị đích thực là lập đại công đầu.

Lâm Thập Thất không ngờ lấy lòng Chu bà tử lại dễ dàng như vậy, cô cũng chỉ là lớn mật suy đoán một lần rồi đem ra thực hành.

Thời thế tạo anh hùng, cô xem như đã đi đúng nước cờ rồi.

Sau khi ăn xong, cùng Chu Lang trở về phòng nghỉ ngơi.

Chợt nhớ ra có điều không ổn.

“Chu Lang, có phải chúng ta đã đắc tội với mẹ của nam chính rồi không? Đắc tội mẹ của nam chính, chẳng phải là đắc tội cả nam chính rồi sao?”

Chu Lang trầm giọng: “Giờ cô mới nhớ ra à? Lúc vừa rồi tố cáo Vương thị không phải còn rất tích cực sao?”

Lâm Thập Thất… Ấy, chẳng phải sao? Vương thị nhắm đến cô, muốn bán cô đi, lẽ nào cô lại không được phép vạch trần một phen ư?

“Vậy… phải làm sao bây giờ? Tôi giờ đi xin lỗi Vương thị một câu nhé?”

Đại trượng phu co được thì duỗi được, vì cuộc sống mà cúi đầu cũng không sao.

Khi còn làm blogger video ngắn, fan bảo muốn xem cô nấu món gì, cô đều thuận theo nấu món ấy.

Chủ yếu là để sinh tồn.

Chu Lang lạnh giọng: “Cô cảm thấy hữu dụng không?”

“Dù đã phạm sai lầm nhưng sửa chữa kịp thời thì vẫn chưa muộn mà.”

Dù được hay không, thử một lần rồi tính.

Cô phải tìm một cơ hội thích hợp.

Muốn lấy lòng phản diện! Ấy, cũng không đúng, Chu Khải Nam là thiếu sư đệ nhất Đại Ngu, là vai chính chính diện, Chu bà tử mới là phản diện, còn cô cùng Chu Lang chẳng qua là bia đỡ đạn thôi.

Bia đỡ đạn lấy lòng mẫu thân của vai chính, ôm đùi vàng của vai chính cũng đâu có gì mất mặt.

Kết quả là đợi suốt một ngày, Lâm Thập Thất vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.

Bởi vì, Chu bà tử cả một ngày dài đều đuổi theo sau Vương thị mà mắng!

Hôm nay là ngày trực nhật của đại phòng, ngày thường đều là Vương thị trốn tránh không làm, ở trong phòng nghỉ ngơi, để Nguyễn thị của nhị phòng một mình cáng đáng hết thảy.

Hôm nay, Chu bà tử vừa thấy Vương thị lại định trốn việc liền lớn tiếng mắng mỏ, nào là: “Heo còn biết nghỉ, ngươi thì chỉ biết nằm một chỗ! Sao lão đại lại cưới về một đứa nữ nhân tâm địa độc ác, lại còn lười biếng đến thế! Ngươi lười đến mức ăn phân cũng chỉ ăn được đồ nguội thôi…”

Tiếng mắng vang dội không dứt bên tai.

Lâm Thập Thất thấy bản thân mà giờ đi xin lỗi, e rằng cũng không còn tác dụng gì nữa.

Chu bà tử cứ mắng như vậy đến tận xế chiều.

Lôi ra một chậu lớn đầy y phục, toàn bộ đều bắt Vương thị đi giặt.

Vương thị không dám trái lời, uất ức bưng lấy chậu lặng lẽ ra bờ sông.

Chăm chỉ giặt giũ suốt nửa ngày.

Vừa giặt, vừa hướng ánh mắt trông về đầu thôn.

Đến khi mặt trời đã ngả về tây, cuối cùng cũng thấy được người nàng ta muốn gặp.

Một thiếu niên phong thần tuấn lãng, đeo hòm sách trên lưng ung dung tiến vào từ ngoài thôn.

“Đại lang!”

Vương thị nước mắt đầm đìa, nghênh đón.

“Nương.” Thiếu niên tuấn tú tiêu sái, mang theo khí chất nho nhã trầm ổn: “Người sai đệ đệ gọi hài nhi về nhà là vì có chuyện gì gấp ư?”

Nước mắt Vương thị như trút mưa.

“…Tiểu cô con tự mình chạy đến nhà Triệu gia đòi làm nha hoàn, nương con lại nói là ta xúi giục, cho rằng ta không muốn gia đình yên ổn, mắng ta suốt một ngày, còn bắt ta ba ngày không được ăn cơm, ngày ngày phải làm việc, con của ta ơi, nương sắp bị nãi nãi con bức tử rồi…”

Nàng ta kể lại đầu đuôi ngọn ngành.

Trong lòng Vương thị, trượng phu Chu lão đại quả thực chẳng được việc gì so với đại nhi tử của nàng ta.

Đại nhi tử của nàng ta chính là đồng sinh duy nhất trong Đào Hoa thôn, là tài tử đứng đầu học đường Long Tuyền trấn, thậm chí còn có tên trong bảng đồng sinh của huyện, là hy vọng duy nhất của cả Chu gia, là tôn tử mà Chu lão hán thương yêu nhất.

Không có người thứ hai sánh bằng.

Nhi tử lớn của nàng ta chẳng những đọc sách giỏi, mà đầu óc tính toán, mưu kế ứng biến, nhân tình thế thái cũng không hề kém.

Mỗi khi có đại sự xảy ra, nàng ta tìm Chu lão đại thương lượng không được gì, bởi Chu lão đại chẳng có bản lãnh, nàng ta chỉ còn cách tìm đại nhi tử của mình mới có thể thay nàng ta gánh vác một phần.

Hôm nay thấy tình thế không ổn, nàng ta liền sai Nhị lang đến học đường trên trấn gọi Đại lang về nhà.

Nếu không, thật sự ba ngày không được ăn cơm cũng là chuyện trong tầm mắt.

Thiếu niên sau khi nghe xong vẫn giữ vẻ mặt không đổi.

“Nương, chuyện Triệu gia tuyển nha hoàn là ai nói với người? Chủ ý này từ đâu mà ra?”

Vương thị đáp: “Tự nhiên là lúc về nhà mẹ đẻ, nghe bà ngoại con họ nói, ta nghĩ đến cái Lâm thị bên tứ phòng kia ăn không ngồi rồi cơm Chu gia ta, da thịt thì trắng trẻo, bộ dạng không tệ, mà ba gậy đánh cũng không ra một câu, bán nó là vừa khéo, tiền bạc dùng để cho con đi du học, chẳng phải con từng nói tiên sinh muốn dẫn các con ra ngoài du học sao? Mà du học thì tốn nhiều ngân lượng…”

“Nhưng nương à, con cũng có thể giúp người ta chép sách để từ từ tích góp, không cần người vì con mà lo lắng.” Thiếu niên bất đắc dĩ nói: “Tứ thẩm là dâu của họ Chu ta, nếu bán nàng đi, mai sau bị người ngoài biết được, nói họ Chu ta vô đức, đối với tiền đồ của con cũng có ảnh hưởng.”

“Đức với chẳng đức cái gì! Tứ thúc con vốn là đứa ngốc sống chẳng được bao lâu, lại không thể có con cái, giữ lấy một tiểu tức phụ nuôi từ bé để làm gì? Con ngày ngày chép sách không tốn thời gian không hại mắt sao? Để con uổng phí thời gian vào mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, lỡ lỡ mất chính đạo đọc sách mới thực là chuyện nhỏ hóa to.”

Vương thị nghiến răng ken két nói tiếp: “Nếu không phải xảy ra chuyện này, ta còn chẳng biết Lâm thị kia lại giỏi đóng kịch như thế! Trước kia đều là giả vờ hiền lành, thực chất là miệng lưỡi lanh lợi, chính là ả cố tình hãm hại ta, vạch trần ta ra.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc