“Còn nữa, nãi nãi kia của con thiên vị đến vô lý! Ta nghe chính miệng bà ta nói bà ta tích góp được không ít ngân lượng, đều chuẩn bị để lo thuốc thang cho cái tên ngốc kia, đến lượt con đọc sách, muốn ra ngoài du học thì lại bảo nhà nghèo không có tiền, rồi bày đặt đủ lý do…”
Hôm nay Vương thị bị Chu bà tử mắng cho thê thảm.
Nói chuyện cũng không còn cố kỵ gì, đem những uất ức trong lòng trút hết ra ngoài.
Lẽ ra những lời oán trách giữa người lớn này không nên để con trẻ nghe thấy.
Nhưng trong lúc này, nàng ta đâu còn tâm trí nghĩ đến điều đó.
Không nói không chịu được.
Trong cái nhà này cũng chỉ có đại nhi tử là có thể hiểu nàng ta đôi chút.
Thiếu niên khẽ thở dài một hơi: "Nương, khiến người chịu uất ức rồi.”
“Ta chịu chút uất ức cũng chẳng sao, ta chỉ là giận nãi nãi kia của con, có bạc thì giữ lại cho cái ngốc kia chạy chữa bệnh tật, lại không chịu xuất ngân cho con đọc sách. Con là người có tiền đồ nhất trong Chu gia ta, tương lai cả họ Chu còn trông vào con để quang tông diệu tổ, vì cớ gì lại không chịu bỏ bạc cho con đi du học chứ? Không cho thì thôi, ta tự nghĩ cách, ai ngờ lại thành ra thế này…”
Thiếu niên bình thản nói: "Nương, con đã biết, con sẽ bẩm báo với A gia.”
Vương thị nhìn đại nhi tử thần sắc không gợn sóng, lại càng thấy xót xa: "Chu gia bọn họ là ỷ vào cha con không phải thân sinh, cái lão bà tử độc ác kia vốn không phải nãi nãi thân sinh của con nên mới không bỏ tiền ra cho đại phòng ta tiêu dùng. Cha con là người vô dụng, cũng không biết vì con mà tranh thủ điều gì, ta thì không có bản lĩnh kiếm tiền, con của ta, con đầu thai làm nhi tử của nương thật là khiến con phải chịu thiệt rồi…”
“Nương, xin người chớ nói lời như thế, hài nhi được làm con của người là phúc phần của hài nhi.”
Vương thị vẫn lải nhải không ngừng, thiếu niên thì mỉm cười lắng nghe.
Cuối cùng, thiếu niên cúi người xuống giúp Vương thị giặt sạch quần áo, rồi hai mẹ con cùng nhau trở về.
……
Chờ đến khi hai mẹ con họ đi xa, Lâm Thập Thất mới dám từ bụi cỏ bên cạnh ló đầu ra.
Trong lòng cô có chút hãi hùng.
Chu Khải Nam! Quả nhiên không hổ danh là nam chính trong sách.
Tâm tính ổn định đến đáng sợ.
Mặc cho mẫu thân Vương thị dốc hết oán hận tâm can, hắn vẫn giữ dáng vẻ mỉm cười lắng nghe, không hề bị lay động chút nào.
Lâm Thập Thất trong lòng lạnh đi nửa phần.
Cô quay đầu lại, hỏi Chu Lang: "Cái đùi vàng của nam chính này, chúng ta còn ôm nổi không?”
Vương thị bị Chu bà tử đuổi ra bờ sông giặt đồ, cô và Chu Lang bèn theo đến cũng giả vờ giặt đồ, vốn định tìm cơ hội xin lỗi Vương thị, làm lành một chút, ai ngờ lại nghe được một màn kịch lớn như vậy.
Chu Lang thì vẫn duy trì thiết lập nhân vật “tiểu tùy tùng ngoan ngoãn” ở phía sau Lâm Thập Thất.
Như vậy người ngoài nhìn vào cũng không cảm thấy lạ lẫm.
Hắn mặt không cảm xúc: "Đại khái là ôm không nổi rồi, thiếu niên này tuổi tuy nhỏ nhưng tâm cơ sâu sắc vô cùng.”
Lâm Thập Thất không cam lòng: "Lỡ như, hắn thật sự là người khoan dung độ lượng, không chấp nhặt thì sao?”
Chu Lang chỉ đáp cô bằng một tiếng cười lạnh.
Hai người cùng nhau trở về.
Trên đường, thấy mẹ con Vương thị ở phía trước, những người dân quê đi qua trông thấy Chu Khải Nam, ai nấy đều thân thiết chào hỏi.
“Đại lang, ngươi về rồi à!”
“Khải Nam, bao lâu không gặp, lại cao lớn hơn rồi…”
Thiếu niên trầm ổn, lễ độ nhã nhặn.
Từng người đều được hắn hồi đáp tử tế, vừa có lễ mà lại mang theo một tia xa cách vừa phải.
Khoảng cách ấy, vừa vặn thích đáng.
Đây đâu phải là năng lực mà một đứa bé mười hai tuổi bình thường có thể có được?
Quả nhiên, không hổ là nam chính trong sách!
Hào quang nhân vật chính thật là ghê gớm!
Chớp mắt, Lâm Thập Thất vừa mới giành được chút thiện cảm và tín nhiệm từ Chu bà tử, liền cảm thấy áp lực đè nặng trở lại.
Trước kia còn nghĩ, chỉ là một đồng sinh mười hai tuổi không đáng để vào mắt.
Nhưng nay thấy cảnh tượng như thế này, e là hung cát khó lường.
“Này, Chu Lang, anh có sợ không? Trong nguyên tác viết rõ, người đầu tiên bị Chu Khải Nam mưu hại chính là cái đứa ngốc của tứ phòng đấy…”
Chu Lang liền dựng thẳng sống lưng: "Từ điển của bản thiếu không có chữ sợ.”
Lâm Thập Thất liền phụ họa: "Phải phải phải, anh không sợ, anh chỉ hơi chó một chút thôi.”
Hai người bọn họ cùng xuyên đến thế giới này, Chu Lang còn ráng chống đỡ được hai ngày mới bị lộ.
Đúng là vương giả trong số những kẻ biết “giả ngu”.
“Này, chẳng phải cô đã đọc qua truyện rồi sao? Cô biết trước cốt truyện, chẳng phải có lợi thế sao?”
Lâm Thập Thất không mấy lạc quan: "Lợi thế thì có, nhưng không nhiều, dù sao tôi với anh là xuyên sách mà đến, người ta mới là vai chính! Cho nên, thiên đạo trong tối tăm kia tất nhiên là đứng về phía người ta, anh xem tính tình hắn lại vừa ẩn nhẫn, vừa thâm sâu khó lường, chỉ sợ tương lai chẳng lành.”
Cô nghĩ càng nghĩ, càng thấy bất an.
Muốn ôm đùi nam chính, đến lúc này thật sự là hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Mệt mỏi.
Hủy diệt đi thôi.