Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 20: Còn Không Bằng Đứa Ngốc

Trước Sau

break

Hai người phối hợp tìm được chỗ tường thấp trong khuôn viên Triệu phủ, Chu Lang đỡ Lâm Thập Thất lên cao trèo qua tường, sau đó tự mình lấy đà chạy nhảy cũng thoăn thoắt vượt qua.

Lâm Thập Thất tròn mắt kinh ngạc.

"Chu Lang, anh giỏi thật đấy! Không ngờ..." 

Cô tưởng Chu Lang là công tử bột được cưng chiều từ nhỏ, ăn cơm còn phải đút, nào ngờ lại có chút võ công.

Chu Lang liếc cô một cái.

Không thèm đáp lời.

Hai người lẻn vào sâu trong phủ.

Bên ngoài một gian phòng vẳng nghe tiếng các cô nương trò chuyện.

Họ áp sát nhìn vào, một lão già dâm dật ngồi giữa nhà, xung quanh là đám thiếu nữ độ tuổi mười bảy mười tám.

Tay lão ta cầm xấp giấy tờ giao kèo.

"Ký xong khế ước bán thân, bạc trắng các ngươi cứ cầm về, sau này hầu hạ ta cho chu đáo, không biết chữ cũng không sao, điểm ngón tay vào đây là được..."

Đến lượt Chu Yêu Muội ký giấy.

Nàng ta cũng mù chữ, nghe toàn chuyện tốt đẹp nào là: bán khế ước hoạt kỳ(*) được một lạng bạc, mỗi tháng có tiền lương, bốn mùa hai bộ y phục mới, cơm ngày hai bữa đều có thịt, lại còn được mặc gấm lụa...

(*) Khế ước hoạt kỳ: Loại hợp đồng bán thân có thời hạn.

May mà nàng ta đến sớm nằm trong danh sách đầu tiên.

Chu Yêu Muội đang hí hửng chuẩn bị điểm ngón tay.

Bỗng nhiên, có người như gió xông vào: "Yêu Muội, đừng ký..."

Giật phăng tờ khế ước trên tay nàng ta xé làm đôi.

Giấc mơ làm nha hoàn nhà giàu tan vỡ, Chu Yêu Muội giận dữ: "Tam tẩu! Ta liều với tẩu đấy!"

Người Triệu gia cũng kịp phản ứng: "Các ngươi là ai? Sao lại dám xông vào nhà riêng!"

Lâm Thập Thất không quan tâm, rống lên: "Nương ơi, con tìm thấy Yêu Muội rồi! Yêu Muội ở đây..."

Người Triệu gia định xông tới đuổi Lâm Thập Thất, nhưng Chu Lang cao lớn đứng chắn, lại có võ công nên họ không thể tới gần.

Chu bà tử đang sốt ruột tìm kiếm bên ngoài, nghe tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Lâm Thập Thất lập tức dẫn mấy đứa con dâu khỏe mạnh xông vào. 

Chuyện về sau, Lâm Thập Thất hầu như không cần nhúng tay vào nữa.

Cả nhà áp giải Chu Yêu Muội về.

Không chỉ vậy, Chu bà tử còn chống nạnh, chửi rủa Triệu gia một trận nên thân.

Hạ nhân họ Triệu định xua đuổi nhưng Chu bà tử dẫn theo đông nhi tử, nhờ vậy bà thoải mái tuôn ra hết những lời cay độc nhất trong đầu rồi mới chịu rời đi.

Lâm Thập Thất lập đại công trong việc tìm lại Yêu Muội.

Cả nhà bị Chu bà tử mắng lần lượt, duy chỉ có Lâm Thập Thất là thoát.

Về nhà tiếp tục dùng bữa sáng.

Chu Yêu Muội bị giam phạt.

Nàng ta vẫn không phục, vừa khóc vừa kể lể: "Con không muốn sống ở cái nơi nghèo khổ này nữa, con muốn ra ngoài hưởng phú quý..." Sau đó có vẻ Chu bà tử nhét gì đó vào miệng nên tiếng mới nhỏ dần.

Lâm Thập Thất được ngồi vào chỗ ăn của Chu Yêu Muội.

"Hôm nay may có Lâm thị lanh lợi, nhi tử ta dũng mãnh mới cứu được Yêu Muội, suýt chút nữa là nó đã điểm ngón tay rồi. Lũ độc ác vô lại kia muốn hại Chu gia ta tan cửa nát nhà mà!"

Vương thị cúi gằm mặt xuống gần chạm bàn.

Chu lão đại cũng không được tự nhiên.

Chu lão hán ho một tiếng: "Thôi, chuyện qua rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, tại Yêu Muội không biết điều, đâu thể đổ lỗi cho người khác chứ? Dọn cơm đi! Mọi người đều đói rồi."

Bình thường Chu bà tử sẽ giữ thể diện cho trượng phu.

Nhưng hôm nay bà quá tức giận.

"Yêu Muội có gì không biết điều? Nó chỉ nhỏ tuổi ngây thơ thôi, tẩu tử nhà người ta đối đãi với tiểu cô thế nào? Không nói hết lòng hết dạ, ít ra cũng không dẫn nó vào đường cùng, đằng này lại gặp phải đồ vô lại!"

"Hôm nay, ta phải khen ngợi Lâm thị cùng tứ nhi tử của ta, nhi tử ta hôm nay ra ngoài ngoan lắm, còn biết bảo vệ tức phụ nữa. Con ta dù ngốc cũng biết che chở người nhà, đằng này có kẻ vô lại còn không bằng đứa ngốc!"

“Lâm thị, Tứ nhi, hai phu thê các con thật là khá lắm! Hôm nay nương xem như đã thiếu hai người một cái nhân tình lớn rồi, sau này muốn ăn gì, muốn uống gì, cứ việc nói với nương.”

Thần sắc Chu Lang lãnh đạm, rất hợp với thiết lập nhân vật kẻ ngốc của hắn.

Lâm Thập Thất cười rạng rỡ: “Nương à, người một nhà không nói hai lời, gia hòa vạn sự hưng, tuy con không đọc nhiều sách nhưng đạo lý này con vẫn hiểu.”

Một câu nói, lại gảy đúng dây mẫn cảm trong lòng Chu bà tử.

Bà liền lấy câu “gia hòa vạn sự hưng” làm cớ, lại giáo huấn Vương thị một trận.

Người trong mấy phòng khác, cho dù có ngốc đến mấy cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đại tẩu Vương thị muốn bán Lâm Thập Thất lấy tiền cho con mình đọc sách nhưng không thành, kết quả lại để Chu Yêu Muội nghe được, Chu Yêu Muội lại muốn tự mình đi làm nha hoàn để được ăn ngon mặc đẹp, lén trốn ra ngoài, suýt chút nữa đem thân bán mất…

Chu Yêu Muội chính là tâm can bảo bối của Chu bà tử.

Nếu thật sự đã ký giấy bán thân, vậy thì không chỉ đơn giản là bị mắng vài câu là xong chuyện.

Ngay cả Chu lão hán cũng không vừa lòng việc Vương thị làm, chỉ ngăn Chu bà tử một câu tượng trưng, sau đó liền không hé răng nữa.

Để mặc Chu bà tử giáo huấn đến nỗi cơm canh cũng nguội cả rồi.

Lúc đó mới bắt đầu nhập tiệc.

Với người khác thì cơm canh bình thường, đến lượt Vương thị thì chỉ có một cái bát không, còn bị mắng là tâm cơ bị tắc nghẽn, phải để đói vài ngày cho thông suốt lại cái tâm nhãn đã bị hư hại ấy.

Vương thị lau nước mắt, lui về phòng.

Người nhà Chu đại phòng ai nấy đều lộ vẻ khó xử, nhưng cũng không dám tự tiện rời bàn, cố mà ăn xong bữa cơm.

Chỉ có Chu Tam lang là thương nương, lén giấu chút cơm trắng cuộn với dưa muối thành cơm nắm, nhét vào lòng đem về cho Vương thị.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc