Lỗ Tiêu Mạn bị những ánh nắng đó xuyên từ ngoài qua rèm của rồi đi vào đến giường cô, cô vươn vai một cái, đôi môi nhỏ xinh mấp máy:"Ưm, a....".
Cô chẳng hiểu, cùng anh dày vò nhau lâu như vậy mà sao cô không cảm thấy đau lưng hay đau mông như lần đó nhỉ?
Lục Thiên Ân ngay sau đó cũng thức giấc theo:"Bà xã, hôn anh đi?".
Cô tặng cho anh một cái liếc sắc bén:"Hôn cái đầu anh đó?".
Lục Thiên Ân bỗng nhiên ngồi dậy, kéo cô, dùng tay đẩy miệng của cô cho hôn lên đầu của mình.
Lỗ Tiêu Mạn mở to mắt nhìn anh:"Anh làm cái gì vậy hả?"
Anh giả vờ vô tội:"Thì em bảo hôn cái đầu anh mà".
"Anh.....".
- Cốc cốc.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, và ngày một dồn dập hơn.
"Là ai vậy?"_anh lười biếng nằm xuống giường, ngáp miệng rồi nói.
Vương Điềm Triết đứng bên ngoài, đôi chân nhỏ nhắn còn nhúng nhúng trông đáng yêu vô cùng:"Là con đây, đến giờ đi học rồi, nhưng con không thấy mẹ đâu cả, cho nên con qua tìm mẹ".
Ah lập tức nổi gân xanh đầy trên trán, trắng trợn cướp vợ yêu sao?
Thằng nhóc chết tiệt.
"Con lừa ai vậy? Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ?"_Lục Thiên Ân ngồi đó, nhưng mà anh vẫn khó chịu.
Vương Điềm Triết bị anh phát hiện mình lừa anh, song nghĩ ra gì đó, nói tiếp:"Vậy đi chơi đi? Đã lâu rồi con và mẹ chưa được đi chơi".
"Cái đó tuyệt đối không được, lần trước mẹ con đã bị kích động đến giờ vẫn còn sợ, ba không thể để mẹ con đi đâu cả?".
Vương Điềm Triết giận đến đỏ cả mặt.
Người ba này muốn khiêu chiến với bé sao?
"Ba mở cửa cho con đi".
Thấy cách kia không ổn, bé lập tức chuyển sang cách khác, đó là nói ngọt.
Vậy mà, anh lại tuyệt tình nói:"Không được, ba và mẹ đang vận động buổi sáng, con mau đi đi".
Bé giậm chân mạnh xuống sàn nhà, hừ lạnh bỏ đi.
Thấy không còn nghe gì nữa, anh mới bừng bừng nói:"Bà xã, tại sao lúc trước em không sinh cho anh một ŧıểυ công chúa chứ? Sinh ra một thằng nhóc để bây giờ nó giành vợ với anh".
Cô giơ tay thành quả đấm, hùng hồ dọa anh:"Muốn sinh thì tự anh sinh đi, làm như em muốn sinh lắm vậy?".
"Hay là chúng ta tạo ra bé gái nữa đi em?"_gương mặt của Lục Thiên Ân còn trên cả chữ gian nhìn cô chớp chớp đôi mắt như kiêu dẫn cô vậy?
Nhưng, cô từ lâu đã bị miễn nhiễm rồi:"Muốn sinh cơ á? ".
*Gật gật...
"Vậy đi tìm mấy cô gái trắng trẻo, xinh đẹp người kia mà sinh, em đây không rảnh sinh cho anh".
Lục Thiên Ân nhõng nhẽo, cạ cạ đầu vào vai cô:"Không chịu, không chịu, anh muốn con gái, con gái mà, em sinh cho anh đi, cục cưng, bảo bối, nha nha nha".
Lỗ Tiêu Mạn nhanh đẩy anh ra, rồi vọt chạy vào nhà tắm.
Lục Thiên Ân cứ nghĩ cô mang thai, vì anh thường thấy những phụ nữ mang thai sẽ hay buồn nôn giống cô như vậy.
Anh đứng trước cánh cửa, gọi cô:"Vợ, có cần anh mua que thử thai cho em không?".
Lỗ Tiêu Mạn rửa mặt sạch sẽ, nói vọng ra:"Anh mua làm gì?"
"Em buồn nôn, chứng tỏ em có thai, anh phải đi mua que thử cho em".
Cô mở cửa đi ra, tay vịn lên cánh cửa, nói vô cùng thản nhiên:"Anh có biết em tại sao lại buồn nôn hay không?".
"Thì mang thai".
"Là vì anh nói chuyện quá sến sẫm đó, nghe đã thấy buồn nôn rồi".