Lục Thiên Ân cằm lấy tay cô chỉ bằng một cánh tay, ép cô vào thành giường kiên chắc, rồi từ từ kéo cánh tay đó đưa xuống cự long đanh phình to ra của mình :"Mạn Mạn, em thử chạm vào nó xem, nó rất muốn em đó".
Cô đỏ đến ang tai, không dám nhìn nữa né tránh:"Ân, tha cho em đi, em không muốn chạm nó đâu?".
"Nhưng nó muốn em".
Dứt câu nói, anh mở bàn tay cô ra cho nó nắm lấy ŧıểυ đệ của mình, giây phút này cô chỉ ước có một cái lỗ chui xuống, anh đúng là mặt đay mà!
Anh cố định tay cô nằm chặt lấy, không cho cô cơ hội buông tay:"Mạn Mạn, thấy thế nào?".
Lỗ Tiêu Mạn trong giây phút này, đầu ốc cô dường như trống rỗng, không nghĩ tới khi cầm lấy thứ to lớn kia nó lại có một cảm giác rất tuyệt, vừa mềm, vừa to lại vừa nóng.
Thấy cô không đáp, nhưng anh lại có thể cảm giác được bàn tay của cô đang cử động, bóp bóp nhẹ lấy ŧıểυ đệ điều đó khiến anh cũng phải cất tiếng:"Mạn, đúng là như vậy, tiếp tục đi em".
Cô trút hết sự e ngại khi nãy đi, nhìn vào ŧıểυ đệ anh một cách mờ mẫn, mê hoặc, cô có thể thấy bản thân mình biến thái cỡ nào, nhưng mà đây là chồng cô, nên cô có quyền.
Lục Thiên Ân sung sướиɠ, nghiêng người ra phía sau một chút, hai tay anh buông ra chóng xuống giường, đôi chân thon dài được mở rộng ra để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Anh như một chú cá nằm trên thớt, tùy ý cô làm thịt.
Lỗ Tiêu Mạn cầm chặt lấy thân ŧıểυ đệ, nhìn anh, cười thích thú:"Ân, cái này của anh tuyệt đấy! Nhưng sao nó hơi cứng vậy anh?".
"Ồ"_cô thấy trêu đùa ŧıểυ đệ của anh cũng khá thích thú đấy.
Lục Thiên Ân thấy vậy, bèn nghĩ ra một chiêu sách:"Mạn, em có bao giờ ngậm lấy nó chưa?".
Nghe anh nói như vậy, cô có chút lưỡng lự:"Em, em chưa?".
"Vậy em thử ngậm nó xem xem, nó đang chờ em".
Cô buông tay ra:"Nhưng mà như vậy có sao không? Em sợ lắm! Ngại nữa".
Anh xoa đầu cô:"Anh có thể em cũng có thể".
Cô trầm tư mấy giây, sau đó hạ thấp người, đưa cái đầu xuống gần chỗ ŧıểυ đệ hơn miệng cô há to ra sau đó "ưm" một cái, ŧıểυ đệ vừa vặn được cô ngậm ở trong miệng.
Tuy nó có chút tanh tanh, nhưng mà cảm giấc vẫn cứ khiến cho cô lâng lâng, càng muốn hơn thế nữa.
Lục Thiên Ân thấy cô ngoan ngoan ngậm lấy, bản thân cũng rơi vào sung sướиɠ, nhìn cô đang chơi đùa ŧıểυ đen của mình.
Cô cắn mυ"ŧ được mấy phút rồi bỏ ra, trực tiếp chủ động hôn lấy anh, từ cái bụng, có đầy đủ cơ, cô hôn lần lần đến cái cổ có màu đồng kia.
Và sau đó, anh và cô hôn nhau đến say đắm, môi lưỡi tùy ý day dưa với nhau không dứt , tay anh chẳng an phận đặt lên bầu ngực tròn trịa của cô, mặc sức xoa nắn đủ kiểu dáng.
Cô không kiềm được mà rên lên mấy tiếng:"Ư, ưm, ư..a.....".
Mỗi anh đi vào lại mang theo một chút gì đó khiến cô như được lắp đầy khoảng trống ở bên dưới.
"Ân, có bao giờ anh nghĩ về em chưa?"_Lỗ Tiêu Mạn vịn vai anh, bất ngờ hỏi..
Lục Thiên Ân hôn lên trán cô, vẫn cứ ra vào đáp lại:"Có, từ lúc em rời xa anh, ngày nào anh cũng nghĩ đến em, cho dù em đã quay về bên anh, anh cung, không thể không nghĩ đến em, ở công ty, hình bóng về em luôn xuất hiện trong tâm trí anh, dù cho là mấy giây hay mấy phút anh đều rất nhớ em".
Cô mỉm cười hài lòng với câu trả lời của anh:"Như vậy là đủ rồi, em cứ nghĩ, anh muốn em quay về chỉ để bù đắp những tháng ngày mà anh đã làm với em".
"Bé ngốc, anh muốn em quay về bên cạnh anh, chỉ vì một lí do thôi, đó là anh yêu em, muốn em là của riêng anh".
Cuộc trò chuyện kết thúc, anh và cô cũng mệt, cả hai ôm nhau đánh một giấc.
Có thể mọi thứ đến quá nhanh, nhưng mà cô tin lần này chắc chắn cô đã đưa ra quyết định đúng đắn.