Lỗ Tiêu Mạn mãi nôn mà quên mất việc bản thân cô vẫn chưa mặc quần áo, cứ vậy mà khoe cả ba vòng cho anh xem, Lục Thiên Ân cũng chẳng nói gì.
Nhìn đến muốn chảy nước bọt.
"Lưu manh, đi ra ngoài, em thay đồ"_Lỗ Tiêu Mạn đẩy đẩy anh ra.
Lục Thiên Ân cự tuyệt:"Anh cũng muốn thay đồ mà, em nhìn xem, anh vẫn chưa mặc đồ".
Cô nhìn theo hướng chỉ tay của anh, phát hiện ai kia cũng giống như cô.
"Mặc kệ anh"_cô quay người, đóng sầm cửa lại.
Lục Thiên Ân lắc đầu cười, rồi lại giường ngồi chờ cô ra vậy.
Mãi cho đến một lúc sau, cô mới tắm rửa xong, vừa đi ra đã thấy ai kia nằm trên giường ngủ.
Bỗng nhiên thấy thương, cô tiến lại vài bước, kéo cái chăn đắp lên người anh, nhưng tay của anh bất chợt nằm tay cô, kéo cô nằm xuống:"Ngủ với anh?".
"Ngủ cái gì nữa, trời đã mộc lên đến đỉnh đầu rồi, còn phải đi làm đồ ăn sáng cho con"
Lục Thiên Ân giở trò sàm sỡ cô, bàn tay đưa vào bên trong cái áo phông rộng màu xanh dương có hình con thỏ đáng yêu.
Lỗ Tiêu Mạn đánh vào tay anh, rồi ngồi bậc dậy:"Cái tên lưu manh này, anh còn dám giở trò nữa thì một tháng này đừng hòng ngủ cũng em, em sang ngủ với con".
Lục Thiên Ân ngoan ngoãn nghe lời, khi nghe cô uy hiếp như vậy.
Nói thật, nếu cô không ngủ cũng chắc anh không ngủ được luôn. Lại nói, cô còn ngủ với đứa con trai giảo hoạt của anh, chỉ có thể nói, nó sẽ còn hơn anh, chọc tức anh.
"Anh nghe em là được chứ gì".
"Ngoan lắm! Đi tắm đi".
"Ừm"..
......
Dưới bếp, cô mặc tạp đề vào người, rồi bắt đầu nấu ăn, khi vừa xong, hai cha con không hẹn mà xuống cùng một lúc.
Vương Điềm Triết nịnh bợ :"Mami, mẹ nấu món gì vậy? Con ở trên phòng mà còn ngửi thấy mùi thơm nữa"
Lục Thiên Ân nheo mắt, đối chọi:"Bà xã, có phải là mấy món anh thích hay không? Anh vừa nghe đã biết ngay".
Cô mỉm cười:"Đâu có, em nấu món con thích mà".
"Em...."_anh hừ mạnh,kéo ghế ngồi xuống, nếu như mọi ngày anh sẽ không hẹn mà ngồi gần cô, còn hôm nay anh lại tuyệt đối ngồi cách xa coo, hay nói là ngồi đối diện hai mẹ con họ.
Anh không ăn thức ăn, chỉ toàn ăn cơm trắng.
Lỗ Tiêu Mạn thủ thỉ vào tai bé:"Ba con giận mẹ rồi!".
Vương Điềm Triết cũng cảm nhận được như vậy, nhưng mà trông dáng vẻ này của ba, thì bé cảm thấy rất hả hê. Thường ngày thì hay dành mẹ với bé, bây giờ thì lại ngoan như vậy?
Mấy phút sau, anh đứng dậy, đi lên phòng.
Nói trắng ra anh chẳng giận gì, chỉ là muốn xem thử cô có dỗ anh không?
Đối với anh, bất kì ai anh cũng ghen cả, dù đó là con trai.
Lỗ Tiêu Mạn nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, phiền não nề, rồi lại nhìn con trai.
Hazzz, cha con họ đang thể hiện một việc giành cô đây đó sao?
Vương Điềm Triết như hiểu chuyện, nói với cô:"Mami đi lên phòng với ba đi, ba đang giận cần mami dỗ ngọt, con không sao cả! Là con sai không nên giành mẹ với ba"..
Cô xoa đầu con:"Ừm, vậy mẹ lên phòng với ba con đây"...
"Vâng ạ!".
Cô bỏ đi lên phòng, khi đẩy cửa vào thì đã thấy ai kia nằm trên giường, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giống như đã đoán ra được cô sẽ đi vào.
Cô nhìn anh, giống kiểu nàng tiền các mắc cạn vậy, nhưng lại quyến rũ vô cùng, anh đã cởi bỏ cái áo sơ mi ra, để lộ những cái múi to hấp dẫn mê người, cánh tay vừa nhìn đã biết cơ bắp cuồn cuộn.
Đẹp nhất vẫn là gương mặt điển trai, anh tú của anh.
Lỗ Tiêu Mạn nhìn anh:"Ân, anh đang nóng nảy sao? Hay là để em bậc máy lạnh?"..
"Lại đây?"_anh không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn ngoắc cô đến chỗ của mình.
Lỗ Tiêu Mạn chẳng hiểu tại sao, bản thân lúc này không thể kháng cự lại từng câu nói của anh, nó dường như có sức câu dẫn cô rất nhiều.
Cô ngồi xuống, vừa lúc đó anh ngã đầu vào vai nhỏ nhắn, nói:"Anh yêu em".
"Hôm nay anh làm sao vậy? Hay anh ghen với con?".
"Không có, tự nhiên muốn nói yêu em vậy thôi, em không thích sao?".
"Thích chứ!"
"Mạn Mạn, chúng ta kết hôn đi?"_Lục Thiên Ân vẫn tựa vào vai cô mà nói, âm thanh có phần vừa nghe.
Cô bất động vài giây, rồi bậc cười khó hiểu:"Chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao?".