Mấy ngày sau đó, tung tích của cô vẫn không có, giống như cô đã bốc hơi khỏi thế giới vậy.
Nhưng mà hắn ta vì muốn chiếm đoạt được Lỗ Y Hân cho nên quyết định nói dối cô ta..
Hắn trở về thành phố E vào 7h tối, hắn cũng chưa báo cáo gì về việc tìm được cô hay không. Mà hắn trực tiếp đến tìm cô ta.
Lỗ Y Hân vì lúc trước nhờ vã hắn, cho nên đã cho hắn địa chỉ khách sạn mà cô ta hay ở, vì thế hắn mới có thể thuận lợi hơn.
Trên đường đến khách sạn, hắn gọi cho cô ta.
Lỗ Y Hân đang ngủ thì nghe, bắt máy:"A..lo".
Hắn ta cười:"Nhớ tôi chứ?".
"Anh, anh tìm được em gái tôi rồi sao?" _cô ta đã rất nhanh bừng tỉnh, ngây người hỏi.
"Đã tìm được, tôi đang đến chỗ của cô, chỉ cần cô thỏa mạn tôi sẽ cho cô gặp cô ta ngay".
"Được anh cứ đến".
Lỗ Tiêu Mạn, tao sẽ không tha cho mày .
Hắn ta cười gian xảo rồi cúp máy, trên tay hắn là một thứ bột gì đó màu trắng, đây là thuốc mê gây ảo giác, chỉ cần uống vào thì bản thân sẽ cảm thấy vô cùng chóng mặt, nóng bức, chỉ muốn có ai đó để thỏa mãn.
Hắn cũng đã chuẩn bị máy quay để ghi hình lại.
Lục Thiên Ân chỉ là không ngờ bản thân đã thuê một kẻ vô dụng làm việc.
Đến khác sạn, hắn được cô ta dẫn đi đến tận phòng mình.
Hắn lén lút bỏ thuốc mê vào trong ly rượu. Máy quay cũng đã đặt vào một nơi kín đáo.
Cô ta tắm xong, đi ra, trên người là bộ váy mỏng màu đen, cộng thêm không mặc đồ lót, lại mói căn phòng vốn sáng làm cho cô ta trở nên hấp dẫn hắn.
Hắn cầm ly rượu đưa tới:"Cạn ly nào".
Lỗ Y Hân không nghi ngại gì uống cạn ly.
Hắn đưa mats háo sắc nhìn cô ta nãy giờ uống, chỉ cần chờ hiệu quả của thuốc mà thôi.
Vài phút sau đó, cô ta chìm vào trạng thái mơ hồ, nhìn thấy rất nhiều Lục Thiên Ân.
Miệng cười, tay quơ quơ:"Ân, là anh sao?".
Hắn ta không màn đến là Lỗ Y Hân đang gọi tên ai trực tiếp đè cô ta lên giường.
Trong đêm tối, hai thân thể hòa làm một, hắn không ngần ngại đưa cô ta lên đến hoan lạc.
.........
Lục Thiên Ân ở công ty đã cho điều tra kĩ càng, tức giận:"Chết tiệt".
"Thiên Ân, ai đã làm cậu giận như vậy?"_một chàng trai có mái tóc bạch kim cùng gương mặt anh tú bước vào không gõ cửa.
Lục Thiên Ân nhìn người đàn ông trước mặt:"Cậu còn dám nói, là thuộc hạ của cậu đó".
Người đàn ông tóc bạch kim ồ lên:"Phải dạy dỗ".
"Lưu Hữu Phong, mình thật không hiểu, tại sao cậu có thể có một tên thuộc hạ vô dụng như vậy, bảo hắn tìm một người vậy mà lại trốn đi mất, nếu như để mình tìm được hắn mình băm hắn ra thành trăm mảnh".
Lưu Hữu Phong phì cười:"Chỉ vì tìm một cô vợ nhỏ cậu đã nóng lòng như vậy sao?"..
Anh đứng dậy đi ra khỏi ghế, ánh mắt chợt nghiêm nghị hơn:"Đã năm năm rồi, thời gian đó đủ để tôi nhận ra cô ấy quan trọng như thế nào".
"Cậu mà cũng có ngày như vậy, quá đa tình, quá đa tình"_Lưu Hữu Phong vỗ tay nhè nhẹ.
Lục Thiên Ân trừng mắt:"Cậu đến tìm mình có việc gì?".
Rất nhanh, cậu ta thay đổi biểu cảm:"Cũng không có gì, chỉ là đến mời cậu dự tiệc sinh nhật con trai mình".
"ŧıểυ Bảo đã tròn một tuổi rồi sao??"_anh ngạc nhiên.
"Đúng vậy, hiện tại nó rất đáng yêu nha, còn cậu đó, thân là ba nuôi mà cũng không đến thăm nó".
"Xin lỗi, do công việc bận rộn cộng thêm phải đi tìm cô ấy, cho nên mình quên, cậu đừng lo mình sẽ bù đắp, thấy cậu có được một gia đình như vậy mình cũng thấy vui, nếu như mình và cô ấy không xảy ra chuyện như vậy thì chắc bây giờ cũng đã hạnh phúc và còn có baby rồi"..
"Bạn hiền, nói cậu nghe cái này, thật ra vợ cậu là em gái họ hàng xa của tôi đó".
"Nói rõ hơn đi".
"Bà nɠɵạı của cô ấy là bạn của bà nội tôi, cho nên có họ hàng".
"......"_lí luận chặt chẽ ghê?
"Cậu đừng để ý đến cái vụ họ hàng đó, ý chính ở đây là tiệc sinh nhật sắp tới có mời cả bà nɠɵạı của cô ấy, có thể cô ấy cũng sẽ đến".
Nghe đến đây anh rất vui, nhưng mà vẫn cảm thấy sao sao:"Cô ấy ở Mỹ, vả lại lúc trước tôi cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến là có bà nɠɵạı".
"Nếu không có bà nɠɵạı vậy làm sao có mẹ cô ấy, rồi làm sao có cô ấy, cậu bị ấm đầu à?".
"Cậu nói cũng có lí".
"Chẳng những mình biết được nhiêu đó đâu, còn một bí mật to lớn nữa, nếu như cậu muốn biết vậy tới đó phải đi một phong bì lớn thì mình sẽ nói cho cậu".