Sáng hôm sau, đồng hồ reo 7h, thời gian ánh nắng cũng vừa lên, chiếu vào phòng khách của anh.
Đầu anh vô cùng đau, như búa đổ vào.
Anh thức dậy, dường như chuyện đêm qua anh không hề nhớ gì.
Lục Thiên Ân cố gắng nhớ lại, chỉ là mảnh kí ức đó đã tan biến.
Anh đã làm gì thế này, tại sao bản thân không mặc quần áo.
Còn có vết máu ở đây, tối qua thực sự anh đã làm gì vậy?
Cố gắng nhớ lại, thì nhớ ra.
Lúc đó anh nghe thấy tiếng cô gọi, và sau đó anh đã mất kiểm soát mà cưỡng ép cô, anh nhớ cô đã cầu xin anh.
Anh đã làm ra chuyện tệ hại như vậy sao?
Dẹp bỏ suy nghĩ đó sang một bên anh dọn dẹp lại nhà cửa, sau đó đi thay y phục.
.......Vương Điện...
"Tiêu Mạn, con có trong phòng không?"_Vương Mẫn Mẫn gõ cửa, gọi cô thân thương.
Nhưng tiếc là không hồi đáp.
Bà nãy giờ đã gọi cô rất lâu rồi, trong lòng càng lúc càng tức tối, không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không?
Bà vừa định đi lấy chìa khóa dự phòng thì cánh cửa mở ra, cô thân ảnh xốc xếch với bộ đồ hôm qua, tóc tai rối bời ,gương mặt thì đầy quần thâm, nhìn cô rất kinh hãi.
Vương Mẫn Mẫn hốt hoảng:"Tiêu Mạn, con làm sao vậy?".
Lỗ Tiêu Mạn gục đầu vào vai bà, nước mắt thấm vào hai bên áo:"Bà ơi, anh ta đã cưỡng ép con, con phải làm sao đây?".
Vương Mẫn Mẫn vuốt ve lưng cô, nổi lên phần nộ:"Là ai dám, mau nói đi bà sẽ trừng trị hắn".
"Là Lục Thiên Ân, lần đầu tiên của con, con phải đối diện làm sao với cuộc đời đây?".
Vương Mẫn Mẫn thật không ngờ đường đường là một người đàn ông chính chắn lại làm ra chuyện như vậy, thật không thể vung tha được mà.
Bà đỡ lấy cô, nhìn vào mắt cô:"Cháu gái đừng suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ ta và cháu sẽ sang Mỹ sống, khi nào cháu ổn định lại thì chúng ta sẽ trở về đây".
Cô gật đầu trong vô thức, cô quá mệt mỏi rồi.
Yêu sai người, sai thời điểm cho nên mới khiến cô đau khổ như ngày hôm nay.
Đến cuối cùng anh vẫn chỉ yêu chị ta, cô chẳng qua là kẻ thế thân, cô không chấp nhận được.
Xem như tối qua tất cả đều chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh lại thì không còn nữa.
......Năm năm sau......
Sau năm năm dài, anh như biến thành kẻ khác.
Sau đêm đó anh luôn cho người tìm cô, chỉ là mỗi lần tìm kết quả đều là con số không.
Anh lúc đó mới hiểu ra bản thân yêu ai rồi, anh yêu cô, đúng thực sự yêu cô.
"Chủ tịch"_một người đàn ông cúi chào nói.
"Thế nào?"_câu hỏi vô cùng ngắn gọn nhưng đủ để anh ta biết đường mà trả lời.
"Vâng hiện tại đã tra được tin tức của phu nhân"
"Nói là ở đâu?"_một năm tìm kiếm cuối cùng cũng có tin tức, nhất định anh sẽ bù đắp lại ngày tháng khiến cô buồn bã.
"Hiện tại phu nhân đang sống ở Mỹ".
"Cho người đến nước Mỹ, nhất định phải tìm ra cô ấy cho tôi".
Người đàn ông đó lưỡng lự:"Nhưng mà nước Mỹ rộng lớn như vậy, biết tìm ở đâu thưa ngài?".
Lục Thiên Ân nhíu mày:"Tôi không cần biết, nếu như không tìm ra cô ấy, vậy các người đem mạng của các người trở về đây cho tôi"
Lỗ Y Hân sau một thời gian vẫn như vậy, lòng câm thù cô ngày một tăng lên, đứng ở ngoài cửa nghe anh nói chuyện với ai đó, gương mặt cô ta biến sắc.
Lỗ Tiêu Mạn,mày đã đi rồi tại sao còn để anh ấy yêu mày như vậy, đi tìm mày một năm, tao thề nhất định sẽ không tha cho mày.
Hắn ta vô cùng sợ thái độ này của anh, nhanh chóng đi khỏi, rồi huy động người sang Mỹ tìm cô, vô tình lướt ngang Lỗ Y Hân.
Cô ta dùng chiêu mỹ nhân nói:"Anh gì đó ơi?"
Người đàn ông đó quay lại:"Cô gọi tôi sao?".
"Đúng là anh đó, tôi có chuyện muốn nói với anh không biết anh có thời gian không? "
Người đàn ông đó vốn có thói mê sắc, cho nên nhìn thấy cô ya vừa khiêu gợi vừa quyến rũ liền đồng ý:"Được chứ, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện"
Ả nhếch môi cười, chiêu mỹ nhân của cô ta đều khiến đàn ông gục đỗ. Chỉ tiếc anh nằm ngoài số đó.
Tại quán nước gần công ty.
Cô ta chòm người về phía trước, bầu ngực to tròn đặt lên bàn,nhanh chóng đi vào vấn đề:"Tôi nghe nói anh đang tìm cô gái tên Lỗ Tiêu Mạn phải không?".
Người đàn ông nuốt nước bọt, rất muốn chạm vào nơi to tròn ấy của cô ta tuy nhiên vẫn không dám, cười khó khăn nói:"Đúng vậy, cô biết phu nhân sao?"
Phu nhân? Thì ra Lục Thiên Ân sớm đã xem cô là vợ rồi.
"Tôi biết, nhưng mà..."_nói đến đấy, ả ta vờ khóc.
Hắn thấy lạ, đưa tay lên lau nước mắt cô ta:"Sao cô lại khóc?".
Lỗ Y Hân diễn trò:"Thật ra đó là em gái tôi, năm năm trước nó lấy tất cả tài sản của tôi rồi bỏ trốn sang nước ngoài, tôi cũng đang tìm nó bấy lâu nay".
Hắn cảm thấy thương cho cô ta:"Vậy cô muốn thế nào?"
"Tôi không phải tìm nó để đòi lại số tài sản nó cướp, mà tôi muốn khi anh tìm được nó xin hãy mang nó đến cho tôi gặp được không?".
"Chuyện này...?"_hắn gãy đầu, khó trả lời.
Lỗ Y Hân cầm tay hắn:"Xin anh đó, chỉ cần anh cho tôi gặp nó một lần thôi tôi sẽ chấp nhận một điều kiện anh đưa ra".
Hắn như bắt được ý muốn, nói:"Vậy tôi muốn cô ngủ với tôi một đêm".
Lỗ Y Hân gật đầu.
Chỉ cần tôi gặp được Lỗ Tiêu Mạn để giết chết cô ta, hi sinh một đêm có đáng là gì?