Vào sáu giờ sáng hôm sau, tại sân bay, có hai thân ảnh, là một cô gái và một cậu bé trái đáng yêu.
Thoạt nhìn đã biết họ là con nhà giàu, qua cách ăn mặc, lẫn phong thái.
Dường như hai người họ thu hút tất cả mọi người có mặt ở đây.
Cô gái trông có vẻ chững chạc, ăn mặc đơn giản nhưng cá tính, lại nói gương mặt đẹp mĩ miều, không có khuyết điểm. Nói đến cô gái lại phải nhìn sang cậu bé, tuy nhỏ tầm 3-4 tuổi, nhưng mà từng ngủ quan trên mặt đều rất sắc sảo, cộng thêm đôi mắt có thể khoáy đảo người nhìn.
Cô gái nằm tay cậu bé bước đi khỏi sân bay, dường như đã có chuẩn bị xe từ trước, một chiếc xe sang trọng.
Sau khi lên xe, bé mới nới lỏng tâm tình, nói với chất giọng vừa lạnh vừa non nớt:"Mami, khi nãy con thấy ở sân bay có rất nhiều người nhìn chúng ta".
Cô xoa đầu bé, cười híp mắt:"Bởi vì họ thích con đấy!".
Kể ra cũng quá buồn cười rồi, lần quan hệ với anh cô không ngờ bản thân lại mang trong mình giọt máu của anh chỉ sau hai tuần, cô cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ, tại sao ngay chính lúc này lại ban cho cô một đứa con.
Nhưng mà khi cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, cô thật không thể kiểm chế cảm xúc, cô cũng tự suy ngẫm lại, dù gì nó cũng là con của cô, cho nên cô cũng phải có một phần trách nhiệm.
Người ta bảo mẹ đơn thì đã làm sao?.
Cô sống vẫn ổn, cô tự hứa với lòng là tự làm lấy nuôi con cô.
Trớ trêu thay, cô cứ nghĩ có con rồi thì sẽ quên được anh, nào ngờ cô lại thấy trên báo, trên tivi, rồi trên tất cả các mạng toàn cầu đều đăng tải tìm kiếm người, cũng chính là cô.
Rồi cũng chính lúc hạ sinh bảo bảo, nhìn bé ngày ngày lớn lên, lại phát hiện bé rất giống anh, giống đến không thể tả được. Như vậy cũng khiến cô sợ, cô sợ khi anh tìm được cô, rồi thấy bảo bảo rồi anh sẽ cướp thằng bé khỏi vòng tay cô.
Cô sợ điều đó lắm?
Cô cũng không định trở về đây đâu, chỉ là bà cô, bà ấy bắt cô phải trở về, vả lại bà ấy đã ở đây cô cũng nên ở bên cạnh chăm sóc bà ấy.
Năm năm qua, cô con trai sống rất vui vẻ, cô cũng biết được thân phận của mình, thì ra cô còn người thân trên đời, còn rất yêu thương cô. Cuộc đời cô chỉ cần bé và bà mà thôi.
Vương Điềm Triết vẫn gương mặt không cảm xúc, một chút biểu tình cũng không :"Mami, chúng ta đến đây làm gì?".
Lỗ Tiêu Mạn nói:"Ở đây có bà nɠɵạı của mẹ cho nên chúng ta đến đây để chăm sóc bà ấy, con hiểu không?".
Vương Điềm Triết ồ lên:"Con hiểu rồi thưa mẹ".
Từ khi hạ sinh bé, cô đã cho bé mang họ Vương, vì cô không muốn bé mang họ Lỗ, càng không muốn bé mang họ Lục.
Cô chỉ muốn bé là của riêng cô, đứa con độc nhất của cô.
Trên đường về nhà cũng khá lâu, bé lấy điện thoại của cô ra bấm gì đó, rồi lầm bầm :"Không biết lượng sức mình".
Lỗ Tiêu Mạn thừa biết con trai đang làm gì, cười yêu thương nói:"Con lại hạ gục được ai rồi?".
Bé vừa dán mắt vào điện thoại vừa trả lời:"Một người đàn ông".
Con trai cô rất thông minh, chỉ số IQ rất cao, nó cũng là một hacker, từng giúp cô trong công việc rất nhiều.
Nhưng mà bé nãy giờ đang đấu game với đối thủ. Đã có nhiều lần cô thấy bé chơi, đều là thắng, chưa hề thua.
Vương Điềm Triết nói tiếp:"Nhưng mà mami, người đang đấu với con rất mạnh, con sắp hết máu rồi".
Cô kinh ngạc, lần đầu cô nghe bé bảo bé sắp thua.
Lỗ Tiêu Mạn giật lấy điện thoại'"Để mẹ".
Sau một hồi quyết đấu cùng đối thủ, tưởng chừng sẽ đảo ngược lại tình thế, ai ngờ cô thua luôn rồi.
Vương Điềm Triết nổi giận, gương mặt hiện lên tia hàn khí:"Người đó là ai tại sao chơi giỏi như vậy chứ?".
Lỗ Tiêu Mạn vuốt ve cho bé, sau đó mới vào game lần nữa, xem kĩ thông tin của đối thủ.