Hai ngày sau.
Điền Ca khoác chiếc giỏ tre vào khuỷu tay, cùng anh hai đi đến hộ gia đình nằm ở rìa phía Bắc của thôn.
Hiện giờ đang là lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm hơn phân nửa bầu trời thành màu vàng sáng.
Các thôn dân khiêng công cụ làm nông đi lại trên bờ ruộng, còn không quên quay qua tán chuyện với nhau.
Những gương mặt bên dưới mũ rơm đều lộ ra vẻ mỏi mệt, nhưng bên trên vẫn mang theo một chút ý cười.
Vụ thu hoạch mùa hè đầu tiên của năm nay khá bội thu.
“Điền Ca, trễ vậy rồi cháu còn cùng anh hai đi đâu đó?” Người đang đi về phía này thấy họ thì cười hỏi.
Điền Ca cong môi lên, cậu nhoẻn miệng đáp lại người đó trước, sau đó mới duỗi tay kéo nhẹ ống tay áo của anh hai mình.
Điền Nhị cũng buôn chuyện với mọi người vài câu: “Bọn cháu đến nhà của thợ săn để tặng ít dưa leo và rau xanh nhà trồng, nhưng dù đã cố đi cho nhanh thì mặt trời vẫn xuống núi mất rồi.”
Chuyện Điền Ca té xuống nước vào hai ngày trước đã được người trong thôn rỉ tai nhau sạch sẽ.
Nghe nói bé ca nhi câm nhà họ Điền đã suýt chết đuối, cũng may có anh thợ săn kia nhảy xuống nước mới cứu được.
“Bọn cháu đi trước đây, nếu không thì trời sẽ tối hẳn mất, các chú thím cứ đi thong thả nhé.” Điền Nhị nói.
“Được, Điền Ca là một đứa bé có phúc, trải qua kiếp nạn này xong thì về sau nhất định thằng bé sẽ xuôi chèo mát mái thôi.”
“Điền Ca, hôm nào rảnh nhớ ghé nhà thím chơi nha.”
...
Nhìn hai anh em nhà họ Điền đi xa, đám người ở đây mới bắt đầu bép xép.
“Ân nhân cứu mạng mà chỉ tặng người ta chút rau xanh, nghèo gì mà nghèo quá không biết.”
“Gia sản của nhà họ Điền đã gần như khánh kiệt vì người cha già bệnh tật nhà họ rồi còn gì, một thang thuốc đã tốn cả trăm văn rồi, của cải cạn sạch, có rau xanh tặng người ta là tốt lắm rồi.”
“Chúng ta đâu biết trong cái rổ được che bằng vải mà Điền Ca mang theo là cái gì, ít nhất thì tôi ngửi thấy mùi thịt rồi đó.”
“Mũi bây là mũi chó à, tôi thấy rõ ràng, thứ thò ra khỏi mép rổ là phần đầu của dưa leo mà.”
“Vậy chắc tôi ngửi sai rồi.”
“Mọi người có nghe gì chưa, hình như mụ già Lý Tú Phân kia điên rồi hay sao ấy, cứ đi đồn khắp nơi là thợ săn đã nhìn thấy hết thân thể của Điền Ca rồi...”
...
Mặt trời đã khuất hẳn.
Màn trời biến thành màu xanh sẫm, có hai bóng người vẫn còn đi lại trên bờ ruộng.
Điền Ca xốc tấm vải che rổ lên.
Một tô cá hầm ớt với thịt cá trắng phau xuất hiện, miệng tô còn bốc khói nghi ngút, hoàn toàn không đổ ra ngoài một chút nào.
Nhà bọn họ thật sự không có gì có thể mang đi tặng được cả.
Điền Ca cân nhắc một lúc, quyết định lấy toàn bộ số tiền dành dụm của mình - mười tám đồng tiền - đi mua một con cá ở chỗ của của người chuyên câu cá trong thôn là chú Lưu.
Bình thường cá mà người trong thôn bắt ở bờ sông đều là loại cá nhỏ thịt ít xương nhiều, nhưng chú Lưu lại có thể câu được mấy con cá lớn từ hai ký rưỡi đến ba ký.
Chú Lưu có nghe nói chuyện Điền Ca bị té xuống nước nên cũng mủi lòng, thế là dùng giá mười tám đồng tiền bán rẻ cho cậu một con cá to, chỉ dặn cậu đừng có nói cho người khác là được.
Điền Ca cắt thịt cá thành từng miếng, dùng muối và bột khoai tây ướp kỹ để giữ ẩm và giúp thịt có hương vị tươi ngon hơn.
Kế đến, cậu bắt đầu phi tỏi và gừng cắt lát, tiếp theo cho đầu cá và xương cá vào xào chung, chờ khi có mùi thơm rồi thì mới bắt đầu tăng lửa lớn hơn rồi thêm nước sôi vào.
Nước canh dần biến thành màu trắng sữa và hơi sệt.
Cậu cho cá lát vào, chờ thịt cá chín đổi màu thì đổ cả phần nước canh lẫn cá vào trong một cái tô lớn.
Trong tô đã để sẵn măng tây cắt lát, giá và đậu hủ, bị nước canh nóng tưới lên như vậy, chúng lập tức toát ra mùi thơm cực kỳ thanh mát.
Bước cuối cùng chính là bước giúp món ăn dậy mùi nhất, đó là rải thêm tiêu xanh Tứ Xuyên hái trong rừng và hành lá thái nhuyễn, sau đó rưới dầu nóng lên trên.
Váng dầu lan ra khắp tô, mùi thơm xộc thẳng vào trong mũi.
Dầu và muối đều phải tốn tiền mua, nhưng món này muốn ăn ngon thì không thể thiếu hai thứ này được.
Điền Ca dùng gia vị rất tiết kiệm, cậu cân đo đong đếm kỹ từng giọt dầu từng hạt muối, tóm lại mùi vị rất vừa miệng.
Một con cá to này, cậu dành một nửa cho người trong nhà ăn, nửa còn lại thì bỏ vào giỏ tre rồi xen lẫn với đống dưa leo và rau xanh trong nhà mang sang tặng cho Tần Hùng.
Hiện giờ đang vào mùa thu hoạch nên anh trai và chị dâu của cậu đều rất bận.
Điền Ca nghĩ nghĩ, quyết định để cháu trai Tráng Tráng đi tặng quà với mình.
Có điều anh hai nghe xong cứ nằng nặc đòi đi theo cậu, còn nói là phải nhân lúc chạng vạng có nhiều người đi lại nhất để đi tặng quà.
Làm chuyện gì cũng phải làm một cách công khai như thế thì cho dù người trong thôn có muốn nói xấu cũng không có cớ để nói được.
Bọn họ đã cách nhà của Tần Hùng rất gần rồi.
Nhà của Tần Hùng nằm ở rìa phía Bắc của thôn, tọa lạc dưới phần chân núi phía sau ngọn núi, bởi vì hằng năm bị bóng râm che phủ cho nên không lấy được bao nhiêu nắng cả, nhìn qua có hơi âm u.
Điền Ca đã lớn như vậy rồi mà cũng chưa qua bên này được mấy lần.
Khi chỉ còn vài chục bước nữa là đến nơi, một tiếng kêu sợ hãi chợt ré lên dọa Điền Ca sợ hết hồn, thân thể giật bắn lên.
Anh hai đứng phía sau dùng tay đè nhẹ lên lưng của cậu.
Tiếng la này truyền tới từ trong nhà của Tần Hùng, khu vực này chỉ có một hộ gia đình duy nhất sinh sống là nhà của hắn mà thôi.
“Anh cả, anh đánh đi! Anh đánh chết em cũng được, dù sao chỉ có em ba mới là em ruột của anh thôi, trước giờ anh luôn khinh thường em!”
Giọng nói của thanh niên kia vô cùng vang dội, hắn ta ôm đầu lủi ra từ cửa chính.
Người đàn ông đi theo phía sau cầm cây chổi trong tay, dáng người cũng cao ráo và cường tráng hơn người trước.
Người ấy đúng là Tần Hùng.
“Tên kia là em hai ruột Tần Dũng của Tần Hùng, em chưa gặp qua hắn ta đâu, năm nay hắn ta cưới vợ xong là lập tức dời nhà tới trước núi lập hộ riêng liền.” Điền Nhị chỉ vào gã đàn ông đang chạy vắt giò lên cổ kia rồi nói với Điền Ca.
Điền Ca gật đầu.
“Anh cả, anh không thể đối xử với em như vậy được, em cũng là em trai ruột của anh mà, lúc tách hộ em không hề lấy một hạt gạo nào trong nhà hết, giờ em chỉ về mượn anh mười lượng bạc thôi mà, chờ em buôn bán có lời rồi thì em sẽ trả lại anh gấp đôi gấp ba luôn.”
“Cút.”
“Anh cả...”
Điền Ca nhìn Tần Hùng đánh gã đàn ông kia bỏ chạy, thậm chí còn ném cây chổi đi thật xa.
Dữ quá.
Điền Ca để anh hai đi phía trước mình.
Thấy đã gần đến trước mặt Tần Hùng, Điền Ca - người đang giấu hơn nửa người phía sau lưng anh hai mình - không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó vừa hay đối diện với ánh mắt của người đối diện.
Trong đôi mắt sắc bén kia vẫn có thể mơ hồ thấy được lửa giận còn sót lại từ vụ việc ban nãy, lại kết hợp với vết sẹo dài bên má càng khiến hắn thêm phần hung hãn.
Điền Ca nghĩ thầm, cũng may là có anh hai đi theo cậu, chứ nếu là đứa nhóc nhát gan như Tráng Tráng thì nói không chừng cậu bé sẽ bị dọa khóc toáng lên mất thôi.
Khi cậu cúi đầu xuống né tránh ánh mắt của Tần Hùng thì bất ngờ nhìn thấy đôi giày vải đen của hắn.
Phần mũi cả hai đôi giày của hắn đều bị lủng lỗ khiến đầu ngón chân bên trong đều lộ hết ra ngoài.
Có hơi buồn cười, Điền Ca không nhịn được thầm nở nụ cười trong lòng, cho nên cũng không còn quá sợ người này nữa.
“Anh Tần, anh ăn cơm chiều chưa?” Điền Nhị thân thiện chào hỏi.
Năm nay Tần Hùng 26 tuổi, còn Điền Nhị thì 24 tuổi, hơn nữa bởi vì Tần Hùng có ơn lớn với nhà bọn họ cho nên Điền Nhị tình nguyện gọi hắn là “anh”.
“Ừ.” Tần Hùng gật đầu: “Mọi người vào ngồi đi, có chuyện gì vào nhà rồi nói.”
“Được, vậy làm phiền anh rồi.”
Nếu anh hai đã nói như vậy thì Điền Ca đành phải nghe theo anh hai, cậu bước qua bậc cửa rồi đi vào trong sân.
Đập vào mắt cậu đầu tiên là một ngôi nhà nhỏ lợp mái ngói.
Bên phải của căn nhà ngói còn được xây thêm một căn phòng xép, bên trong có ánh lửa lập lòe, hẳn là nhà bếp.
Bên trái nhà ngói thì có một túp lều tranh, trong lều là từng chồng củi được xếp chỉnh tề.
Thường thì tới mùa thu mọi người mới bắt đầu trữ củi, mà bây giờ chỉ mới là đầu hè thôi.
Nhà của Điền Ca đã được tính là khá siêng năng rồi nhưng trong nhà cũng không có nhiều củi như vậy, cho nên cậu không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Anh cả, có khách tới à?” Một thiếu niên trẻ tuổi đột nhiên đi ra từ trong nhà bếp, trong tay còn bưng một cái chén.
Cậu ấy chỉ chừng mười mấy tuổi, mặt mũi ưa nhìn, có điều vóc người cao lớn và bả vai to rộng kia trông không giống như là một ca nhi.
Điền Ca không nhịn được so sánh hai người, nhưng râu trên mặt Tần Hùng quá dày cho nên cậu không nhìn ra được hai anh em này có giống nhau hay không.
Bọn họ được Tần Hùng dẫn đến nhà bếp, mọi người ngồi xuống quanh bếp lửa.
Đồ trong phòng được chất khá ngăn nắp, có điều củi gỗ trên mặt đất bị vứt lung tung, trong góc tường còn chất đầy giày, cuốc, lưỡi hái...
Chiếc ghế dài dựng đứng bên tường phủ đầy bụi, Tần Hùng dùng lá bắp lau cho sạch bớt.