Phu Lang Câm Nhà Thợ Săn

Chương 4.2

Trước Sau

break

Lúc nhảy sông Điền Ca biết anh hai nhất định sẽ bảo vệ mình, có điều khi thấy nước sông sâu thẳm thì cậu vẫn sợ tới mức hai chân mềm nhũn, hít thở không thông.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn lấy hết can đảm nhảy xuống.

Kết quả rất tốt, hiện giờ mọi người ở đây không có ai cho rằng cậu là con người nhu nhược và dễ bị ăn hiếp nữa.

Tuy Lý Tú Phân khiến cậu bị tai bay vạ gió, nhưng ít ra nó cũng có tác dụng làm gương cảnh cáo cho những người khác.

Điền Ca cảm thấy rất đáng giá, chờ dùng thủ ngữ “nói” xong một lượt, cậu mới dè dặt quan sát phản ứng của anh hai và chị dâu cả.

“Hừ.” Điền Nhị hừ một tiếng, nở nụ cười.

Nhìn bộ dáng xun xoe lấy lòng của em trai mình, hắn ta ngoài cười nhưng trong không cười.

“Chị dâu cả, chị xem em út nãy giờ khoa tay múa chân liên tục như vậy là có ý gì thế, em xem không hiểu, chị có hiểu không?” Điền Nhị càng nghĩ càng giận, quyết định tạm lơ Điền Ca rồi quay sang trò chuyện với Kim Quế Hoa.

Kim Quế Hoa gả vào nhà họ Điền nhiều năm rồi, sau thời gian dài ở chung với Điền Ca thì nàng ấy cũng có thể hiểu được đại đa số động tác tay của cậu.

Nàng ấy khiếp sợ trừng to mắt, miệng hơi há ra.

Không ngờ luôn, cậu em út bình thường nhát gan ít nói nhà họ không lên tiếng thì thôi, chứ lên tiếng một cái là chấn động liền, vừa gan dạ mà còn vừa thông minh nữa.

Điền Ca kéo kéo ống tay áo của anh hai, đây là hành vi tỏ vẻ yếu thế và nài nỉ của cậu.

Khi còn nhỏ, mỗi lần bé câm sợ bóng tối, sợ tiếng sấm, bị tiêu chảy đau bụng, bị sốt nhức đầu, muốn uống nước đường, muốn ăn trứng gà,... thì cậu luôn thích kéo kéo ống tay áo của người trong nhà, sau đó dùng đôi mắt tròn xoe trong trẻo của mình nhìn họ.

“Thôi thôi, Điền Nhị à, thằng bé không sao là tốt rồi, dù sao hôm nay Điền Ca cũng bị dọa một trận ra trò, em đừng dọa thằng bé nữa.” Kim Quế Hoa đứng ra hoà giải: “Đi thôi, chúng ta về nhà rồi nói.”

Điền Ca gật đầu đồng ý.

- Thôi mà, đừng giận em nữa, hôm nay em bị người ta đẩy xuống nước, sặc nước khó chịu quá chừng nè.

Điền Nhị trở tay nắm lấy cổ tay của Điền Ca sau đó đánh nhẹ vào lòng bàn tay của cậu.

Nếu không nhờ Tần Hùng đá Vương Trụ vào trong sông thì Điền Ca - người chọc giận hai mẹ con điên khùng kia - có phải sẽ bị bọn họ đánh bị thương hay không…

Nếu lúc Điền Ca giả vờ té xỉu không chú ý và bị đập đầu thật thì…

Nếu khi Điền Ca muốn nhảy sông tự sát mà mình không kịp phản ứng lao xuống kéo em ấy lên...

Đầu óc Điền Nhị rối như tơ vò.

Hắn ta muốn nói với Điền Ca là nếu sau này còn gặp chuyện như vậy thì ráng nhịn một chút, chờ người trong nhà tới thì bọn họ nhất định sẽ làm chỗ dựa và che chở cho cậu, sẽ không để cậu chịu bất kỳ tủi nhục nào.

Nhưng nghĩ lại mới nhớ, Điền Ca đã trưởng thành rồi mà.

Cậu không còn là cậu bé ru rú trong nhà mỗi ngày, có thể được bọn họ bảo bọc mãi nữa rồi.

Luôn sẽ có những lúc bọn họ không thể ở bên cạnh Điền Ca.

“Lần sau đi bờ sông giặt quần áo hay bắt cá thì em bảo Tráng Tráng đi cùng em đi.” Cuối cùng Điền Nhị nói.

Tráng Tráng là con trai của Kim Quế Hoa, năm nay tám tuổi, cũng là cháu trai lớn của Điền Ca.

Thấy nét mặt của anh hai không còn tệ như ban nãy nữa, Điền Ca lập tức cười rồi gật đầu thật mạnh.

“Còn dám cười à.” Điền Nhị duỗi tay nhéo má của Điền Ca: “Về sau trong tình huống không dám chắc có thể bảo đảm an toàn của mình thì em không được ra mặt trút giận như lần này, tính mạng mới là quan trọng nhất, biết không hả?”

Điền Ca ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

Anh hai từng nói là không ai giơ tay đánh kẻ đang cười bao giờ.

Kết quả Điền Nhị vẫn dắt Điền Ca đến chỗ thầy lang một chuyến.

Điền Ca ấp úng, lúc này mới nói ra chuyện lưng mình bị cục đá cấn.

Kim Quế Hoa nhìn thử, giữa sống lưng mảnh khảnh của Điền Ca xuất hiện một vùng bầm xanh thật lớn, từ giữa lưng lan ra đến tận hai bên bả vai.

Làn da của Điền Ca trắng muốt, vết bầm kia còn loáng thoáng chuyển thành màu tím, nhìn qua khá là rợn người.

Thầy lang giơ tay chạm vào thử, Điền Ca lập tức ngồi thẳng người, biểu cảm trên mặt không thay đổi, vẫn ngoan ngoan ngồi yên không nhúc nhích.

Chờ đến khi được hỏi là có đau không thì Điền Ca mới gật đầu.

Đau quá, giống như bị kim đâm vậy.

Nhưng Điền Ca sợ nếu mình để lộ biểu cảm đau đớn thì anh hai sẽ không vui.

Điền Nhị không nói gì, chỉ đành nhẹ giọng nhờ thầy lang khám kỹ một chút.

Cũng may lần này không bị thương tới xương, ba người họ mua một phần thuốc đắp và một đơn thuốc tránh sốt về.

Tổng cộng tốn một trăm hai mươi văn, nhiều hơn khoản bồi thường tận hai mươi văn.

Trên đường về, Điền Ca ủ rũ ghé vào lưng của anh hai.

Hai mươi văn, dựa theo lời của Lý Tú Phân thì họ có thể mua tận một ký thịt heo lận đó.

“Hôm nay em xử lý vấn đề giỏi lắm, rất thông minh, không hổ là bé ca nhi của nhà họ Điền chúng ta, ban nãy anh hai nói có hơi nặng lời rồi.” Điền Nhị nói.

“Chứ sao nữa, nếu chỉ có hai anh chị đi thì chưa chắc sẽ cãi thắng được cái miệng mồm điêu ngoa của con mụ già kia đâu, cho nên cuộc tranh cãi ngày hôm nay là do Điền Ca tự thắng được đó.” Kim Quế Hoa cũng hùa theo.

Ban nãy nàng ấy cũng nhờ thầy lang kiểm tra giúp mấy vết cào trên tay, ông ấy bảo không sao hết, có điều Điền Ca vẫn kiên trì nhờ thầy lang kê thuốc đắp cho nàng ấy.

Có điều phần tóc của Kim Quế Hoa đã bị Lý Tú Phân nắm giật mấy lần, bây giờ da đầu vẫn còn hơi đau, con mụ không biết xấu hổ kia ra tay ác thật chứ.

Điền Ca vẫn cảm thấy tiếc tiền.

Tráng Tráng còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn nhưng nhà họ đã rất lâu rồi chưa được ăn thịt.

“Lần này cũng nhờ có Tần Hùng, không ngờ hắn lại là một người tốt như vậy, xem ra chúng ta phải nghĩ biện pháp cảm ơn hắn mới được, dù gì cũng là ơn cứu mạng mà.” Thấy Điền Ca vẫn cứ buồn bực không vui, Điền Nhị lập tức đổi chủ đề.

Điền Ca vừa nghe thấy Điền Nhị nói như thế thì lập tức ngẩng đầu lên khỏi bả vai của anh hai nhà mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc