Điền Ca lần lượt viết ra yêu cầu của mình.
Yêu cầu thứ nhất, cậu muốn Lý Tú Phân phải giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện với mọi người.
Lý Tú Phân khóc lóc làm sáng tỏ mọi chuyện, nói rằng mình chỉ muốn mượn vấn đề trong sạch của Điền Ca để ép giá giảm tiền sính lễ sau đó cưới cậu về nhà.
Bà ta nói mình chưa từng có ý định hại chết Điền Ca, hơn nữa bà ta cũng không ngờ Tần Hùng lại nhảy xuống sông cứu người nhanh như vậy.
Mọi người ở đây đều nghe rõ ràng.
Những gia đình có ca nhi và tỷ nhi chưa gả đi thấy thế đều không ngừng phun phì phì mấy tiếng để xua bớt xui xẻo.
Yêu cầu thứ hai, Điền Ca muốn Lý Tú Phân phải xin lỗi Tần Hùng và Kim Quế Hoa.
Đàn ông vẫn có thanh danh như thường, Tần Hùng chưa cưới vợ, nếu về sau bị chòm xóm đồn là từng léng phéng với ca nhi thì sau này thanh danh của hắn sẽ bị ô uế mất.
Điền Ca viết chữ trên mặt đất, Tần Hùng phụ trách đọc lên cho mọi người nghe.
Nhìn đến bốn chữ “xin lỗi Tần Hùng” do Điền Ca viết, Tần Hùng hơi khựng lại một chút rồi mới đọc tiếp.
Lý Tú Phân nghe theo răm rắp, ôn tồn khom lưng xin lỗi họ.
Tần Hùng không nói tiếng nào.
Kim Quế Hoa cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó không so đo nữa.
Tuy rằng trên người nàng ấy cũng bầm tím bầm xanh mấy chỗ, nhưng ít ra trong trận đánh ban nãy nàng ấy vẫn được tính là người thắng.
Yêu cầu thứ ba, Điền Ca không đòi hỏi nhiều, chỉ cần đúng một trăm văn tiền.
Số tiền này sẽ được dùng để mua thảo dược giúp làm ấm cơ thể và mua thuốc đắp giúp làm lành vết thương cho chị dâu cả.
“Cái gì, một trăm văn! Một ký thịt heo mới có mười văn thôi! Sao cậu không đi cướp đi cho nhanh?” Nhắc tới tiền là Lý Tú Phân lập tức trợn trừng mắt lên.
Lý Tú Phân tự cho là mình đã nhún nhường dữ lắm rồi, mặt mũi không còn gì để mất nữa, kết quả đối phương còn muốn bà ta phải trả một trăm văn, tận một trăm văn chứ ít gì!
Huống chi bây giờ còn đang là giữa hè, bà ta chưa hề nghe nói có ai té xuống nước xong còn phải đi mua thuốc làm ấm cơ thể cả, đám đàn ông trai tráng còn thường hay kéo nhau xuống sông tắm rửa kia kìa.
“Đủ rồi!” Vương Thiên Thạch cắt ngang lời của Lý Tú Phân, sau đó dịu giọng nói với Điền Ca: “Điền Ca à, số tiền này là khoản chi phí mà nhà chúng tôi cần phải trả, nếu còn thiếu thì tôi sẽ tự lấy tiền túi của mình bù thêm cho cậu.”
Vương Thiên Thạch làm trưởng thôn ngần ấy năm, chưa có khi nào ông ta xấu mặt như lần này.
“Điền Nhị nè, trong chuyện này nhà họ Vương chúng tôi rất có lỗi với nhà họ Điền của mọi người, Vương Trụ là một đứa ngốc, Lý Tú Phân lại ở góa nhiều năm, cuộc sống cũng bấp bênh trăm bề, thật sự rất xin lỗi mọi người, có gì về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại bọn họ đàng hoàng.”
Vương Thiên Thạch bất chấp mặt mũi nói, ý ngầm là mong nhà họ Điền có thể nể mặt ông ta mà tha cho Vương Trụ lần này.
Một đơn thuốc trị cảm chừng năm mươi văn, một trăm văn tương đương với hai đơn, tính ra cũng không phải quá nhiều.
Cũng may Điền Ca rất hiểu lý lẽ, chứ không cậu mà hét giá tận mấy trăm văn thì nhà họ cũng chỉ có thể cắn răng chi trả thôi.
Nhà họ Vương sai người mang thẳng tiền đến đưa tận tay cho Điền Ca.
Số tiền một trăm văn này có thể mua được chừng năm ký thịt heo.
Cho dù là bột mì loại ngon thì cũng có thể mua được tận mấy ký.
Món miến thịt dê trong chợ bán, mỗi lần đi ngang qua quầy đó là Trụ Tử đều thèm chảy nước miếng không nhấc nổi chân lên, nhưng phải cách mấy tháng thì Lý Tú Phân mới dám mua một tô cho Trụ Tử ăn.
Một trăm văn này đã đủ mua tận bảy tám tô miến cho Trụ Tử đấy.
Trời ạ.
Bị bắt trả số tiền lớn cho người khác như thế, Lý Tú Phân đau lòng đến nỗi muốn ngất xỉu.
Trong nháy mắt lòng bà ta nguội như tro tàn, chỉ có thể ngồi bẹp xuống đất khóc không thành tiếng.
“Hừ, đáng đời.” Người dân vây xem thấy thế thì bình luận.
“Giờ mới biết tiếc tiền, thế lúc đẩy người ta xuống nước suýt chết ấy sao không nghĩ tới chuyện bây giờ.”
“Điền Ca tốt bụng quá, nếu là tôi thì tôi đã đòi thêm một trăm văn nữa rồi.”
Tai nạn bất thình lình lần này cuối cùng cũng kết thúc.
Điền Ca ra hiệu với anh hai nhà mình.
Điền Nhị hiểu ngay, hắn ta bước lên phía trước hơi khom người với ông trưởng thôn: “Trưởng thôn, chuyện này người nhà họ Điền chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, ông xử lý rất công bằng, ai nấy xem xong đều chỉ cảm thấy tâm phục khẩu phục.”
Chuyện đã đến mức này rồi thì nhất định phải nể mặt của ông trưởng thôn mới được.
“Thân thể của Điền Ca yếu đuối, hôm nay còn bị hoảng sợ, cậu mau dẫn cậu ấy về tắm nước nóng rồi nấu ít nước gừng uống vào, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi là được.” Cuối cùng Vương Thiên Thạch cũng có thể thở phào một hơi, ông ta cau mày rít một ngụm thuốc.
Điền Ca để Điền Nhị cõng mình về.
Cánh tay chắc khỏe của Điền Nhị nâng đùi cậu, trong lòng bàn tay phải của hắn ta vẫn còn nắm chặt con dao phay.
Theo lời của Điền Nhị là: “Để người trong thôn thấy Điền Nhị anh đây còn chưa có chết, nếu có ai muốn ăn hiếp em trai của anh nữa thì phải dè chừng con dao trong tay anh.”
“Chúng ta đưa Điền Ca đến chỗ thầy lang trong thôn trước đã.” Kim Quế Hoa nói: “Chị nghe bà thím cách vách nói, trước khi chúng ta tới thì Điền Ca không cãi lại được con mụ khốn nạn kia, thế là thằng bé tức giận tới mức ngã phịch xuống đất, lỡ như bị đập đầu thì khổ.”
Điền Nhị vốn cũng tính tới chỗ thầy lang trước, kết quả nghe thấy Kim Quế Hoa nói như vậy, hắn ta không khỏi nhổ toẹt một ngụm nước bọt.
“Không ngờ còn có cả chuyện này à, lời cho bọn họ quá rồi, nếu không phải còn nể mặt của trưởng thôn thì…”
Hắn ta quay đầu lại hỏi Điền Ca: “Ca Nhi, em có bị thương chỗ nào không, đầu có đau không?”
Nói xong không nhịn được bổ sung: “Đau chỗ nào thì nói thật ra với anh chị, em không cần lo chuyện tiền bạc, thân thể mới là quan trọng nhất.”
Điền Ca khoát tay, cậu nắm chặt phần cổ áo của anh hai rồi kéo nhẹ xuống phía dưới.
Đây là động tác ý bảo cậu muốn “nói chuyện”.
Mỗi khi Điền Ca muốn nói cái gì thì cậu đều sẽ kéo nhẹ quần áo của người trong nhà trước.
Một là cổ tay áo, hai là vạt áo, chờ đến khi người trong nhà nhìn về phía mình thì cậu mới bắt đầu khoa tay múa chân.
Điền Nhị ngồi xổm xuống, Điền Ca bò xuống khỏi lưng anh hai rồi đứng vững trên mặt đất.
Cậu ngó trái ngó phải, phát hiện chung quanh không có ai cả.
Lúc này Điền Ca mới nhoẻn miệng cười với anh hai và chị dâu cả, trong nụ cười mang theo ý lấy lòng.
Cậu bắt đầu dùng hai tay huơ huơ, kết hợp với biểu cảm và động tác cơ thể.
- Vụ ngã xuống là em cố tình đó, nếu Lý Tú Phân có thể ngồi ăn vạ dưới đất la lối khóc lóc thì em cũng có thể nằm phịch ra đất để mọi người thương xót em mà.
- Lúc ngã xuống em có quan sát cẩn thận rồi, dưới người là bụi cỏ dày lắm, với lại lúc ngã em còn cố tình ngóc đầu lên cho nên không có bị đập đầu đâu.
- Việc nhảy xuống sông để tự chứng minh sự trong sạch của bản thân cũng là em tự biên tự diễn đấy, bởi vì em biết anh hai nhất định sẽ cản em, có anh hai ở đó thì em mới dám làm thế mà.
- Em tiếc cái mạng của mình lắm, không có chuyện cố ý nhảy sông đâu, bị đuối nước lần này xong, về sau em mà thấy sông là em sẽ né xa mấy thước ngay.
Thật ra lúc ngã xuống phần lưng của Điền Ca có bị cấn bởi cục đá, lúc đó cậu đau đến mức run lên, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.