Những người xem vốn đã tản đi một ít, nghe tin có đánh nhau liền quay lại ào ào.
Đàn ông không tiện ra tay, mấy chị em dâu, mấy bà thím xông lên can, nhưng vừa bị đánh trúng, vừa không kéo nổi ai ra.
Trưởng thôn gấp đến mức giậm chân bình bịch.
“Mẹ, mẹ, con không cưới vợ nữa đâu, con không cần thằng câm làm vợ nữa. Mình về thôi mẹ, con sợ.”
Vương Trụ vừa nói xong câu đó, trong mắt Lý Tú Phân lóe lên chút hoảng hốt.
Kim Quế Hoa chớp thời cơ, cào một cái thật mạnh, để lại vệt máu trên mặt Lý Tú Phân.
Điền Ca chạy đến kéo tay anh hai, chỉ thẳng Vương Trụ, lo lắng ra dấu liên tục. Điền Nhị lập tức hiểu, đè nén cơn giận rồi bước tới trước mặt thằng ngốc kia.
Lý Tú Phân lập tức như gà mẹ bảo vệ gà con, bật dậy chắn phía trước con trai mình. Nhưng Vương Trụ cao to hơn bà ta nhiều, dù khom lưng nấp sau mẹ cũng lộ ra cả khúc.
“Trụ Tử, đừng sợ, tôi không đánh cậu, cũng không đánh mẹ cậu.” Anh hai cố nói thật nhẹ nhàng: “Khi nãy cậu nói không cưới thằng câm làm vợ nữa, là có ý gì?”
“Đi, Trụ Tử! Về nhà với mẹ!” Lý Tú Phân vừa nói vừa kéo Vương Trụ muốn chạy.
Điền Nhị lập tức túm cổ tay Vương Trụ, tay dùng lực, sắc mặt tối lại.
Vương Trụ sợ đến vỡ mật, nước tiểu vàng ồ ạt chảy ra theo mắt cá chân. Gã ta run bần bật, gào khóc như heo bị chọc tiết: “Mẹ ơi, mẹ, con không cần vợ nữa, con muốn về nhà…”
Vương Thiên Thạch chống gậy bước tới, không nói không rằng phang vào đầu gối Vương Trụ một gậy, quát: “Đồ vô dụng!”
Vương Trụ khuỵu gối xuống, Điền Nhị cũng thả lỏng tay.
“Anh! Sao anh đánh Trụ Tử?! Anh điên rồi!” Lý Tú Phân định giật cây gậy.
“Em cũng quỳ xuống! Quỳ mà dập đầu xin lỗi nhà Điền Ca!”
Vương Thiên Thạch tức đến run người: “Nếu Điền Ca mà có mệnh hệ gì, nhân chứng vật chứng đầy đủ, kiện lên huyện nha, các người phải đền mạng! Các người nên thắp hương cảm ơn mạng Điền Ca lớn, nhưng dù vậy, đòn roi cũng khó tránh!”
Lời nói đã quá rõ ràng. Nhà họ Điền không phải dạng sợ chuyện, không ngại kéo nhau lên huyện đường.
Mà đòn ở huyện nha nặng nhẹ đều do quan quyết.
Một góa phụ nhà quê, một thằng ngốc không quen biết ai, ai dám chắc chịu nổi mấy gậy?
Sắc mặt Lý Tú Phân lập tức trắng bệch.
Bà ta vừa đánh nhau với Kim Quế Hoa, tóc tai rối bù, áo quần xộc xệch, mặt bị cào rớm máu. Vốn dáng người nhỏ thó, giờ trông bà ta đúng là đáng thương không tả nổi.
Nhân chứng vật chứng rõ ràng.
Cả đám nghe rõ lời thằng ngốc.
Lúc đẩy Điền Ca xuống nước, hai mẹ con còn chưa biết bị nhìn thấy, lại đúng lúc bị Tần Hùng bắt gặp.
Xui rủi hơn nữa, Điền Ca quay đầu lại đúng lúc, nhớ mặt Vương Trụ, mà cậu lại biết viết chữ.
Dù giờ Điền Ca không sao, họ vẫn có thể kiện lên huyện nha, ăn vài chục gậy là cái chắc.
“Điền Ca, tôi lạy cậu, tôi dập đầu xin cậu. Tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến, Điền Ca ơi, Trụ Tử nó ngốc, nó không biết gì hết. Là tôi sai, tôi đáng chết, tôi đáng chết…” Lý Tú Phân quỳ gối lết đến trước mặt Điền Ca, đầu dập thình thịch xuống đất, chẳng còn chút khí thế nào vừa nãy.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đứa con ngốc nhà mình bị quan đánh, bà ta đã chẳng còn màng thể diện.
Vương Trụ khóc gào đỡ mẹ, hai mẹ con trông thảm thương vô cùng.
Điền Nhị hừ lạnh, kéo Điền Ca ra chỗ khác: “Ca nhi, chuyện này là em chịu oan, em quyết thế nào, anh hai đều ủng hộ.”
Nếu ca nhi tỷ nhi muốn kiện thì phải có đàn ông trong nhà đồng ý và đi cùng. Nếu kiện đúng, sẽ trị theo pháp luật. Nhưng nếu kiện không thành, không chỉ ca nhi chịu trừng phạt, mà cả người nhà đi theo cũng bị ngồi tù.
Điền Ca suy nghĩ một lúc, nhặt cành gỗ, bắt đầu ngồi xổm, viết chữ trên mặt đất.
Tần Hùng nhìn thấy, chủ động bước lên.
Trưởng thôn cũng vội tới xem. Nếu Điền Ca không nguôi cơn giận, quyết tâm muốn kiện lên nha môn, ông ta đành liều mặt già xin tha cho đứa cháu duy nhất.
Điền Ca viết xong, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Tần Hùng, tim lại nhói lên vì kích động. Tần Hùng sẽ hiểu cậu viết cái gì, còn có thể giúp cậu nói ra một cách chính xác.
Ôi… Vì sao
Tần Hùng không phải ca nhi chứ?
Nếu Tần Hùng cũng là ca nhi, Điền Ca thật sự rất muốn làm bạn với hắn.