Mọi ánh mắt đều dồn về phía Tần Hùng, tất nhiên bao gồm cả Điền Ca.
Tần Hùng bước đến chỗ Điền Ca đang viết chữ, đôi chân dài khụy xuống, ngồi xổm trên mặt đất.
Quần vải thô sau khi thấm nước trở nên gần như trong suốt, dán sát vào da thịt Tần Hùng, phác hoạ rõ ràng những đường nét cơ bắp săn chắc ở hông và chân.
Tròn trịa, đầy đặn.
Chiếc áo cộc không tay càng không che được gì.
Điền Ca trông thấy bờ vai rộng và tấm lưng rắn chắc của Tần Hùng, cùng vòng eo rắn rỏi màu bánh mật dưới lớp áo ngắn, bỗng nhớ đến một câu thầy từng dạy: “lưng hổ eo ong”.
“Ôi ôi, thấy chưa, chỗ đó to ghê kìa.”
“Nhìn cái đó biết ngay là hàng xịn.”
“Chồng nhà tôi vài hôm không làm là khó chịu lắm rồi, còn gã thợ săn này hai mươi sáu tuổi chưa cưới vợ, tự nghĩ đi.”
“Thôi thôi, một đám không biết xấu hổ, đang xử chuyện đàng hoàng đó.”
...
Điền Ca nghe thấy mấy chị vợ với mấy anh phu lang xì xào.
Từng chữ một thì cậu nghe hiểu, nhưng ghép thành câu thì chẳng hiểu gì.
Thế mà mặt cậu vẫn nóng bừng, không dám ngước nhìn Tần Hùng nữa.
Bởi vì chỉ cần nhìn chằm chằm vào hắn, ngực cậu lại đập thình thịch, làm cậu thấy cực kỳ khó chịu.
Điền Ca nghĩ chắc là di chứng sau khi ngã xuống nước.
Nghĩ đến việc có khi sau này cứ như thế mãi, nặng hơn còn phải tốn tiền mua thuốc, cậu càng thêm bực, lườm Vương Trụ một cái đầy căm hận.
“Vương Trụ đẩy tôi xuống sông, định lấy cớ nhìn thân thể tôi để ép tôi gả cho gã ta.” Giọng Tần Hùng vang lên, đọc chữ trên nền đất một cách chậm rãi, rõ ràng.
Tất cả tiếng xì xào dừng lại. Mọi người im lặng nghe Tần Hùng, muốn biết rốt cuộc cậu bé câm Điền Ca đã viết gì.
Tần Hùng không phải người địa phương, giọng nói cũng không mang âm điệu đặc trưng của dân thôn Thanh Thủy.
Trong mắt Điền Ca, người dân thôn Thanh Thủy nói chuyện như mây trời, như suối chảy trong núi. Nghe qua có vẻ mềm mại, cuối câu có âm uốn lượn dịu dàng. Đặc biệt lúc họ vui, giọng nói như hát vậy, đầy vẻ tươi sáng và ngân nga.
Còn giọng Tần Hùng thì như tùng bách trăm năm nơi rừng sâu, mang vẻ thẳng thắn, kiên định, trầm ổn.
Mỗi chữ như con kiến, theo giọng trầm khàn của hắn mà chui vào tai Điền Ca, làm tai cậu ngứa ngáy, rồi cơn ngứa ấy lan xuống tận ngực.
Điền Ca bỗng có cảm giác muốn trốn khỏi đây, muốn đào cái hố chui vào, muốn bịt tai lại.
Mỗi lần đau bụng đi ngoài, cậu sẽ run lẩy bẩy và nổi da gà khắp tay cổ. Nhưng giờ cậu đâu có đau bụng, sao tay vẫn nổi đầy gai ốc vậy?
Chẳng lẽ di chứng sau khi rơi xuống nước còn bao gồm cả cái này sao? Điền Ca buồn rười rượi nghĩ.
“Tôi suýt chết đuối, là Tần Hùng cứu tôi lên.” Tần Hùng tiếp tục đọc.
“Lý Tú Phân vu oan cho tôi, còn giả bộ hiền lành khoác áo cho tôi. Tôi tức giận, ném áo vào mặt bà ta.”
“Vương Trụ giơ nắm đấm định đánh tôi, tôi tránh không kịp. Tần Hùng mới bất đắc dĩ đá gã ta xuống sông.”
“Tôi biết sự trong sạch của ca nhi quan trọng hơn tất thảy. Tôi không còn mặt mũi gặp người nhà nữa. Tôi có lỗi với cha mẹ.”
Cuối cùng hắn cũng đọc xong.
Những điều Điền Ca muốn nói trong lòng đã được người khác truyền đạt đầy đủ.
Từ khi rời người thầy dạy chữ năm nào, chưa từng có ai hiểu được cậu như vậy.
Tần Hùng biết chữ, biết được cậu viết cái gì, hiểu được những điều cậu không thể nói ra.
Điền Ca bỗng thấy xúc động, rồi lại nhanh chóng thất vọng.
Tần Hùng là đàn ông, còn cậu chỉ là một ca nhi, họ không thể làm bạn.
Vẫn là việc trước mắt quan trọng hơn.
Tần Hùng vừa dứt lời, Điền Ca đã đứng ra, chị dâu và các anh trai cũng đứng sau lưng cậu.
Điền Ca làm động tác cảm ơn về phía Tần Hùng, anh hai lập tức hiểu ý và phiên dịch giúp. Người nhà đều hiểu được động tác tay đơn giản của cậu.
Tần Hùng đã lui về bên cạnh, khom nhẹ người kéo lớp quần ướt dính trên da, gật đầu với Điền Ca, mặt không biểu cảm.
Sự thật đã quá rõ ràng. Điền Ca bước đến trước mặt trưởng thôn, giơ ngón tay chỉ thẳng vào Lý Tú Phân đang ngồi bệt dưới đất.
Cậu cần một lời giải thích.
“Lý Tú Phân, Điền Ca nói có đúng không? Mẹ con các người còn gì để nói không?” Trưởng thôn Vương Thiên Thạch thở dài.
“Thôn trưởng, đến nước này rồi còn nói gì nữa? Chẳng lẽ Điền Ca hết rơi xuống nước, rồi ngất xỉu, rồi nhảy sông chứng minh trong sạch, tất cả chỉ để hại một thằng ngốc như Vương Trụ chắc?”
Người xung quanh đứng hóng chuyện cũng hiểu rõ rồi.
“Đúng đó! Thôn trưởng đừng vì Vương Trụ là cháu trai ruột mà bênh đấy.”
“Ăn nói bậy bạ!” Vương Thiên Thạch nổi giận, trừng mắt lên: “Dù là thân thích tôi cũng phải hỏi cho ra nhẽ, còn phải để tôi dạy mấy người đạo lý đó à?”
Thôn trường còn quản chuyện thu thuế mỗi năm, câu nói ấy khiến ai cũng im.
Nhưng tiếng thì thầm vẫn không dứt.
“Ai mà chả biết Vương Trụ là con trai độc đinh nhà họ Vương. Gã ta nhìn trúng Điền Ca còn không nhờ mai mối, không đến dạm hỏi, lại dùng trò bẩn thỉu như thế này, hừ.”
“Đúng rồi! Thấy Điền Ca không nói được tưởng dễ bắt nạt, chắc là còn muốn khỏi tốn bạc sính lễ. Đúng là mơ đẹp.”
“Ca nhi nhà người ta trắng trẻo, có học, biết chữ, nấu nướng giỏi, khéo tay thêu thùa. Mỗi tội không nói được thôi. Người bình thường muốn cưới còn phải xem mình có xứng không!”
Lý Tú Phân tức lộn ruột, định mở miệng cãi lại, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt phẫn nộ của Vương Thiên Thạch.
Ánh mắt đó rõ ràng muốn nói với bà ta rằng: “Đồ ngu, còn không mau xin lỗi người ta?!”
Lý Tú Phân nghẹn họng, chỉ khóc, ôm Vương Trụ ngu ngơ chẳng hiểu chuyện, vừa vỗ đùi vừa khóc.
“Tội nghiệp mẹ góa con côi chúng tôi, không ai chống lưng… Là chúng tôi sai, là Trụ Tử nhà tôi không biết điều, lại đi phá chuyện tốt của ca nhi với thợ săn…”
Chát!
Chị dâu Điền Ca, Kim Quế Hoa lao lên tát Lý Tú Phân một cái lệch mặt: “Mụ già thối tha! Đến giờ còn bôi nhọ trong sạch của Điền Ca nhà tao, tao xé cái miệng mày!”
“Con tiện nhân! Đẻ con trai mà không có lỗ đít! Tao liều với mày!” Lý Tú Phân nổi điên, túm tóc Kim Quế Hoa, tay đấm chân đá.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Điền Ca chưa kịp nghĩ gì đã xắn tay áo định lao vào giúp. Cậu không thể để chị dâu chịu thiệt được.
Nhưng cậu vừa bước một bước đã bị anh hai ôm ngang người kéo lại.
“Đứng yên.” Điền Nhị lao lên can ngăn.
Lý Tú Phân và Kim Quế Hoa đánh đến đỏ mắt. Hai người hết túm tóc, đạp chân, rồi lại cắn nhau, nhổ nước bọt.
Người xung quanh muốn kéo cũng không nổi.
“Thằng Điền Ca nhà họ Điền đúng là đồ dan díu lén lút với đàn ông! Bình thường thì làm bộ yếu đuối, ngây thơ, sau lưng lại vụng trộm với đàn ông, còn vu oan cho con trai tôi!”
“Nói bậy! Chó sủa! Con mụ già miệng toàn phun phân!”